Chương 33: Hoàng Kim Cao Thủ (2)
“Ồ, đều là cấp Hoàng Kim hả?” Hiệu trưởng Đàm cũng có chút ngạc nhiên: “Không biết bọn họ có đủ 500 điểm chưa? Nếu đủ điểm rồi thì sẽ có tư cách đặc chiêu.”
“Ông Đàm, tôi nói rồi, hai em học sinh đó không bình thường chút nào.” Hứa Bác cười nói: “Nếu không tôi kéo ông đến đây làm gì.”
Đừng nói là học sinh lớp 12, cho dù là học sinh đại học võ đạo thì cũng có rất nhiều học sinh chưa đạt tới cấp Hoàng Kim.
…
“Cô đến cấp Hoàng Kim rồi hả?” Lý Nguyên cầm trường thương nhìn chằm chằm trên đầu Lâm Lam Nguyệt, cảm thấy bất ngờ.
Mạng Cận Chiến Tinh Không chia làm chín cấp: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Vẫn Tinh, Minh Nguyệt, Thực Nhật, Siêu Phàm, Truyện Kì, Vũ Thánh.
Cực kì hiếm thấy trẻ vị thành niên đạt tới cấp Hoàng Kim.
Cho dù là các streamer tự xưng cao thủ võ đạo thì nhiều lắm cũng chỉ đạt tới cấp Minh Nguyệt, rất ít đạt tới cấp Thực Nhật.
Còn trên Siêu Phàm nữa đấy hả? Bọn họ đều là cường giả võ đạo hàng đầu trong hiện thực, sẽ không đi phát sóng trực tiếp.
Ít nhất, những lúc Lý Nguyên tìm xem phát sóng trực tiếp, chưa từng thấy cao thủ cấp Siêu Phàm, nhiều lắm là gặp trong một vài video chiến đấu.
“Chỉ cho phép cậu đột phá thôi hả?” Lâm Lam Nguyệt nhìn Lý Nguyên, nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Lâm Lam Nguyệt không hề bất ngờ với chuyện Lý Nguyên đạt tới cấp Hoàng Kim. Cô đã đoán được từ lâu rồi.
“Cô ghét tôi?” Lý Nguyên mơ hồ phát hiện ra.
Ngay sau đó…
“Vèo!” Lâm Lam Nguyệt nhích người.
Giáp nhẹ trên người cô có màu đỏ rực. Cả người cô giống như một ngọn lửa lao nhanh như chớp về phía Lý Nguyên.
Tố chất thân thể cấp 8. Tốc độ bùng nổ 18m/s. Tiêu chuẩn lực đấm 800kg.
Đường kính lôi đài chỉ có 30 mét.
Tính từ khi nhích người, Lâm Lam Nguyệt chỉ cần tối đa 2.2s là có thể đánh đến trước mặt Lý Nguyên.
“Vèo!”
Trường kiếm đỏ rực đánh nhanh về phía Lý Nguyên.
“Vèo!”
Lý Nguyên mỉm cười, nắm chặt trường thương, thân hình lập tức di chuyển, đâm thẳng qua.
Trung Bình thức!
“Keng!”
Trường kiếm rực lửa và trường thương va chạm với nhau. Trường thương run lên lệch sang một bên. Trường kiếm giống như rắn độc quay đầu giữa không trung, đâm qua bên đây lần nữa.
“Kiếm pháp kia…”
“Có chút quỷ dị, sức bật rất mạnh, mạnh hơn cả chiêu đâm thẳng từ thương pháp của mình nữa. Chẳng lẽ nó chính là chiêu thức trong tu hành pháp cấp cao hay sao?” Lý Nguyên thầm ngạc nhiên.
Cậu từng nghe nói Lâm Lam Nguyệt tu luyện Liệt Diễm Phần Thiên tu hành pháp – một trong bảy tu hành pháp cấp cao.
Mỗi loại tu hành pháp đều được chia thành nhiều phần, ví dụ như là thung công luyện pháp, hô hấp pháp, quyền pháp…
Lý Nguyên chưa từng tiếp xúc với tu hành pháp cấp cao.
Nhưng cậu biết đây là phiên bản nâng cấp của Liệt Diễm tu hành pháp – một trong bảy tu hành pháp cơ bản.
“Liệt Diễm tu hành pháp sở trường công kích, vậy chắc là tu hành pháp cấp cao cũng giống như vậy. Đánh chính diện không phải sở trường của mình. Với lại tiêu chuẩn kiếm pháp của cậu ấy là cấp ba.” Thương pháp trong tay Lý Nguyên lập tức thay đổi: “Phải cẩn thận mới được.”
Cậu chợt rút trường thương lại, không còn chủ động tấn công, mà đổi lại thành vung thương phòng thủ.
Đồng thời, cậu bắt đầu di chuyển thân thể, dùng thân pháp để giảm bớt lực tấn công từ kiếm.
“Keng!”
“Keng!”
Ánh kiếm và bóng thương thay đổi va chạm liên tục, chỉ mới chớp mắt mà đã qua hơn mười chiêu.
“Sao bộ pháp và căn cơ của cậu ấy lại vững chắc như vậy?” Lâm Lam Nguyệt giật mình: “Mình thi triển chiêu Hỏa Hải Trầm Chu, vậy mà lại bị cậu ta dùng một thương thuận thế giảm bớt lực đánh.”
Theo Lâm Lam Nguyệt thì Lý Nguyên một lòng phòng thủ giống như là một con rùa đen, cơ bản là không thể tấn công qua cái mai rùa phòng thủ được.
…
“Nhanh quá đi!”
“Lâm Lam Nguyệt ra kiếm liên tục, hết kiếm này đến kiếm khác, sao Lý Nguyên có thể đỡ được đây?”
“Ghê gớm nha!”
“Bộ pháp của cậu ấy rất tinh diệu!”
“Thương pháp của Lý Nguyên rất ổn định!”
Đa số học sinh xem trận chiến đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ từng xem nhiều lần các trận quyết đấu phát sóng trực tiếp và hình ảnh chiến đấu ở các cấp bậc cao hơn.
Ở trong tiềm thức của bọn họ, đám người kia đều là cao thủ võ đạo, bạn học xung quanh bọn họ không mạnh được như thế mới đúng.
“Biết top 1 kỹ nghệ võ đạo của khối là sao không?”
“Tôi từng nói rồi, Lâm Lam Nguyệt không phải là đối thủ của anh Nguyên!”
“Anh Nguyên, mau đánh thắng cô ta đi!”
“Đại thương của anh Nguyên lúc nào cũng vững vàng!”
“Anh Nguyên ngay cả công kích của thầy Hứa cũng chặn được vài chiêu, huống chi là Lâm Lam Nguyệt?”
Đám học sinh lớp 12A2 cực kì kích động.
Tuy rằng bọn họ không giỏi, nhưng mà bọn họ vẫn biết một đạo lý dễ hiểu của võ học, đó là phe tấn công hoài không được thường sẽ tiêu hao thể lực nhiều hơn.
“Phòng thủ khá tốt.”
“Kiếm pháp kia chắc là biến thể của Hỏa Hải Trầm Chu, lực công kích rất mạnh.” Hiệu trưởng Đàm đánh giá, có chút ngạc nhiên mà cảm thán: “Vậy mà Lý Nguyên cũng đỡ được. Thương pháp của em ấy rất ổn, chắc là ngộ ra được sát chiêu phòng ngự.”
“Hứa Bác, ông dạy ra một đứa học sinh giỏi.” Hiệu trưởng Đàm cười nói.
“Ông đã nói vậy rồi thì hãy mau duyệt học bổng hạng nhất cho em ấy đi.” Hứa Bác cười nói.
Hiệu trưởng Đàm lập tức câm miệng.
“Ông Đàm, tôi nói rồi, hai em học sinh đó không bình thường chút nào.” Hứa Bác cười nói: “Nếu không tôi kéo ông đến đây làm gì.”
Đừng nói là học sinh lớp 12, cho dù là học sinh đại học võ đạo thì cũng có rất nhiều học sinh chưa đạt tới cấp Hoàng Kim.
…
“Cô đến cấp Hoàng Kim rồi hả?” Lý Nguyên cầm trường thương nhìn chằm chằm trên đầu Lâm Lam Nguyệt, cảm thấy bất ngờ.
Mạng Cận Chiến Tinh Không chia làm chín cấp: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Vẫn Tinh, Minh Nguyệt, Thực Nhật, Siêu Phàm, Truyện Kì, Vũ Thánh.
Cực kì hiếm thấy trẻ vị thành niên đạt tới cấp Hoàng Kim.
Cho dù là các streamer tự xưng cao thủ võ đạo thì nhiều lắm cũng chỉ đạt tới cấp Minh Nguyệt, rất ít đạt tới cấp Thực Nhật.
Còn trên Siêu Phàm nữa đấy hả? Bọn họ đều là cường giả võ đạo hàng đầu trong hiện thực, sẽ không đi phát sóng trực tiếp.
Ít nhất, những lúc Lý Nguyên tìm xem phát sóng trực tiếp, chưa từng thấy cao thủ cấp Siêu Phàm, nhiều lắm là gặp trong một vài video chiến đấu.
“Chỉ cho phép cậu đột phá thôi hả?” Lâm Lam Nguyệt nhìn Lý Nguyên, nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Lâm Lam Nguyệt không hề bất ngờ với chuyện Lý Nguyên đạt tới cấp Hoàng Kim. Cô đã đoán được từ lâu rồi.
“Cô ghét tôi?” Lý Nguyên mơ hồ phát hiện ra.
Ngay sau đó…
“Vèo!” Lâm Lam Nguyệt nhích người.
Giáp nhẹ trên người cô có màu đỏ rực. Cả người cô giống như một ngọn lửa lao nhanh như chớp về phía Lý Nguyên.
Tố chất thân thể cấp 8. Tốc độ bùng nổ 18m/s. Tiêu chuẩn lực đấm 800kg.
Đường kính lôi đài chỉ có 30 mét.
Tính từ khi nhích người, Lâm Lam Nguyệt chỉ cần tối đa 2.2s là có thể đánh đến trước mặt Lý Nguyên.
“Vèo!”
Trường kiếm đỏ rực đánh nhanh về phía Lý Nguyên.
“Vèo!”
Lý Nguyên mỉm cười, nắm chặt trường thương, thân hình lập tức di chuyển, đâm thẳng qua.
Trung Bình thức!
“Keng!”
Trường kiếm rực lửa và trường thương va chạm với nhau. Trường thương run lên lệch sang một bên. Trường kiếm giống như rắn độc quay đầu giữa không trung, đâm qua bên đây lần nữa.
“Kiếm pháp kia…”
“Có chút quỷ dị, sức bật rất mạnh, mạnh hơn cả chiêu đâm thẳng từ thương pháp của mình nữa. Chẳng lẽ nó chính là chiêu thức trong tu hành pháp cấp cao hay sao?” Lý Nguyên thầm ngạc nhiên.
Cậu từng nghe nói Lâm Lam Nguyệt tu luyện Liệt Diễm Phần Thiên tu hành pháp – một trong bảy tu hành pháp cấp cao.
Mỗi loại tu hành pháp đều được chia thành nhiều phần, ví dụ như là thung công luyện pháp, hô hấp pháp, quyền pháp…
Lý Nguyên chưa từng tiếp xúc với tu hành pháp cấp cao.
Nhưng cậu biết đây là phiên bản nâng cấp của Liệt Diễm tu hành pháp – một trong bảy tu hành pháp cơ bản.
“Liệt Diễm tu hành pháp sở trường công kích, vậy chắc là tu hành pháp cấp cao cũng giống như vậy. Đánh chính diện không phải sở trường của mình. Với lại tiêu chuẩn kiếm pháp của cậu ấy là cấp ba.” Thương pháp trong tay Lý Nguyên lập tức thay đổi: “Phải cẩn thận mới được.”
Cậu chợt rút trường thương lại, không còn chủ động tấn công, mà đổi lại thành vung thương phòng thủ.
Đồng thời, cậu bắt đầu di chuyển thân thể, dùng thân pháp để giảm bớt lực tấn công từ kiếm.
“Keng!”
“Keng!”
Ánh kiếm và bóng thương thay đổi va chạm liên tục, chỉ mới chớp mắt mà đã qua hơn mười chiêu.
“Sao bộ pháp và căn cơ của cậu ấy lại vững chắc như vậy?” Lâm Lam Nguyệt giật mình: “Mình thi triển chiêu Hỏa Hải Trầm Chu, vậy mà lại bị cậu ta dùng một thương thuận thế giảm bớt lực đánh.”
Theo Lâm Lam Nguyệt thì Lý Nguyên một lòng phòng thủ giống như là một con rùa đen, cơ bản là không thể tấn công qua cái mai rùa phòng thủ được.
…
“Nhanh quá đi!”
“Lâm Lam Nguyệt ra kiếm liên tục, hết kiếm này đến kiếm khác, sao Lý Nguyên có thể đỡ được đây?”
“Ghê gớm nha!”
“Bộ pháp của cậu ấy rất tinh diệu!”
“Thương pháp của Lý Nguyên rất ổn định!”
Đa số học sinh xem trận chiến đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ từng xem nhiều lần các trận quyết đấu phát sóng trực tiếp và hình ảnh chiến đấu ở các cấp bậc cao hơn.
Ở trong tiềm thức của bọn họ, đám người kia đều là cao thủ võ đạo, bạn học xung quanh bọn họ không mạnh được như thế mới đúng.
“Biết top 1 kỹ nghệ võ đạo của khối là sao không?”
“Tôi từng nói rồi, Lâm Lam Nguyệt không phải là đối thủ của anh Nguyên!”
“Anh Nguyên, mau đánh thắng cô ta đi!”
“Đại thương của anh Nguyên lúc nào cũng vững vàng!”
“Anh Nguyên ngay cả công kích của thầy Hứa cũng chặn được vài chiêu, huống chi là Lâm Lam Nguyệt?”
Đám học sinh lớp 12A2 cực kì kích động.
Tuy rằng bọn họ không giỏi, nhưng mà bọn họ vẫn biết một đạo lý dễ hiểu của võ học, đó là phe tấn công hoài không được thường sẽ tiêu hao thể lực nhiều hơn.
“Phòng thủ khá tốt.”
“Kiếm pháp kia chắc là biến thể của Hỏa Hải Trầm Chu, lực công kích rất mạnh.” Hiệu trưởng Đàm đánh giá, có chút ngạc nhiên mà cảm thán: “Vậy mà Lý Nguyên cũng đỡ được. Thương pháp của em ấy rất ổn, chắc là ngộ ra được sát chiêu phòng ngự.”
“Hứa Bác, ông dạy ra một đứa học sinh giỏi.” Hiệu trưởng Đàm cười nói.
“Ông đã nói vậy rồi thì hãy mau duyệt học bổng hạng nhất cho em ấy đi.” Hứa Bác cười nói.
Hiệu trưởng Đàm lập tức câm miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất