Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 36: 192 Trận! 496 Điểm! (1)

Trước Sau
“Ấy? Lâm Lam Nguyệt sao thế?” Chu Khải chợt nhận ra: “Anh Nguyên, có phải em phá hỏng bầu không khí của hai người rồi không? Em quá kích động ấy mà.”

Lý Nguyên yên lặng ba giây, chậm rãi nói: “Lão Chu, tôi muốn nhờ cậu làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Anh Nguyên, anh cứ nói đi.” Chu Khải nói như thề.

“Luyện tập với tôi.”

“Đấu với tôi mười trận.” Lý Nguyên nở nụ cười: “Nếu không, trong lòng tôi không thoải mái.”

“Luyện tập với anh á?” Chu Khải xoay người muốn chạy.



“Đẹp trai quá!!”

“Sao trước kia không phát hiện ra chứ?”

“Thật muốn Lý Nguyên làm bạn trai thứ ba của tớ, ngày mai đi học tớ sẽ hỏi cậu ấy.”

“Nhường cho tớ đi, tới mới có một thôi.” Một vài nữ sinh còn đang nhỏ giọng thảo luận, như thể lo lắng người khác nghe được.

Khi đếm ngược sáu mươi giây kết thúc, không gian chiến đấu đóng kín.



Sau khi chia ra đấu (hành hạ đến chết) với Chu Khải và Vạn Tiêu ba trận, Lý Nguyên mới bỏ qua cho họ.

Cậu quay lại không gian chiến đấu cá nhân.

Tất cả đều yên tĩnh trở lại.

“Sau đây, đến lúc ghi điểm rồi.” Lý Nguyên suy nghĩ, trước mắt xuất hiện một màn sáng:

[Cấp bậc trận đấu: Cấp Hoàng Kim.]

[Điểm tích lũy: 112 (1000 điểm tích lũy có thể tham gia cuộc thi lên cấp)]

[Cấp bậc tỉ số thắng: 52%]

[Lịch sử tổng tỉ lệ thắng: 57%]



“Như quy định, người chơi vị thành niên chỉ cần đạt được 500 điểm tích lũy cấp Hoàng Kim sẽ được thưởng năm mươi nghìn Lam Tinh tệ.” Lý Nguyên thầm nghĩ: ‘Nếu có thể đạt cấp Sao Băng thì còn được thưởng năm trăm nghìn Lam Tinh tệ nữa.”

“Sinh nhật mình là giữa tháng Tám, muốn đạt được cấp Sao Băng trong năm sau thì khó quá.”

“Nhưng mà, mình có hai sát chiêu, ghi được năm trăm điểm tích lũy cấp Hoàng Kim vẫn có hy vọng.” Lý Nguyên đưa tay ra ấn.

Xếp hạng trận đấu.

“Thắng một trận, được 1 – 12 điểm tích lũy, thua một trận bị trừ 1 – 12 điểm tích lũy.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng: “Vị trí của đối thủ cao hơn mình, mình thắng còn được cộng nhiều hơn.”

“Điểm tích lũy của đối thủ thấp hơn mình, nếu thua, số điểm cũng sẽ bị trừ.”

“Hy vọng hôm nay có thể đánh thắng trong một lần.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng.

Tích…. Ghép đôi thành công.

“Sắp tiến vào bảng xếp hạng thi đấu, đối thủ là cấp Hoàng Kim (322 điểm tích lũy), mời chuẩn bị chiến đấu.” Hệ thống thông báo trước.”

“Sắp tiến vào không gian chiến đấu, đếm ngược mười, chín,…”

“Ấy? Lâm Lam Nguyệt sao thế?” Chu Khải chợt nhận ra: “Anh Nguyên, có phải em phá hỏng bầu không khí của hai người rồi không? Em quá kích động ấy mà.”



Lý Nguyên yên lặng ba giây, chậm rãi nói: “Lão Chu, tôi muốn nhờ cậu làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Anh Nguyên, anh cứ nói đi.” Chu Khải nói như thề.

“Luyện tập với tôi.”

“Đấu với tôi mười trận.” Lý Nguyên nở nụ cười: “Nếu không, trong lòng tôi không thoải mái.”

“Luyện tập với anh á?” Chu Khải xoay người muốn chạy.



“Đẹp trai quá!!”

“Sao trước kia không phát hiện ra chứ?”

“Thật muốn Lý Nguyên làm bạn trai thứ ba của tớ, ngày mai đi học tớ sẽ hỏi cậu ấy.”

“Nhường cho tớ đi, tới mới có một thôi.” Một vài nữ sinh còn đang nhỏ giọng thảo luận, như thể lo lắng người khác nghe được.

Khi đếm ngược sáu mươi giây kết thúc, không gian chiến đấu đóng kín.



Sau khi chia ra đấu (hành hạ đến chết) với Chu Khải và Vạn Tiêu ba trận, Lý Nguyên mới bỏ qua cho họ.

Cậu quay lại không gian chiến đấu cá nhân.

Tất cả đều yên tĩnh trở lại.

“Sau đây, đến lúc ghi điểm rồi.” Lý Nguyên suy nghĩ, trước mắt xuất hiện một màn sáng:

[Cấp bậc trận đấu: Cấp Hoàng Kim.]

[Điểm tích lũy: 112 (1000 điểm tích lũy có thể tham gia cuộc thi lên cấp)]

[Cấp bậc tỉ số thắng: 52%]

[Lịch sử tổng tỉ lệ thắng: 57%]



“Như quy định, người chơi vị thành niên chỉ cần đạt được 500 điểm tích lũy cấp Hoàng Kim sẽ được thưởng năm mươi nghìn Lam Tinh tệ.” Lý Nguyên thầm nghĩ: ‘Nếu có thể đạt cấp Sao Băng thì còn được thưởng năm trăm nghìn Lam Tinh tệ nữa.”

“Sinh nhật mình là giữa tháng Tám, muốn đạt được cấp Sao Băng trong năm sau thì khó quá.”

“Nhưng mà, mình có hai sát chiêu, ghi được năm trăm điểm tích lũy cấp Hoàng Kim vẫn có hy vọng.” Lý Nguyên đưa tay ra ấn.

Xếp hạng trận đấu.

“Thắng một trận, được 1 – 12 điểm tích lũy, thua một trận bị trừ 1 – 12 điểm tích lũy.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng: “Vị trí của đối thủ cao hơn mình, mình thắng còn được cộng nhiều hơn.”

“Điểm tích lũy của đối thủ thấp hơn mình, nếu thua, số điểm cũng sẽ bị trừ.”

“Hy vọng hôm nay có thể đánh thắng trong một lần.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng.

Tích…. Ghép đôi thành công.

“Sắp tiến vào bảng xếp hạng thi đấu, đối thủ là cấp Hoàng Kim (322 điểm tích lũy), mời chuẩn bị chiến đấu.” Hệ thống thông báo trước.”

“Sắp tiến vào không gian chiến đấu, đếm ngược mười, chín,…”

Mạng Cận Chiến Tinh Không chia thành mười mấy kiểu chiến đấu, như là Đại Đào Sát Ngàn Người, Sinh Tồn Ở Tinh Giới, Thi Đấu Xếp Hạng, Thi Đấu Ghép Đôi, Thách Đấu Cá Nhân.

Đại Đào Sát Ngàn Người và Sinh Tồn Ở Tinh Giới bình thường đều là ba đến mười người họp thành đội rồi hai đội thi đấu với nhau, ngoài kiểm tra thực lực cá nhân thì còn kiểm tra độ phối hợp đồng đội. Hai loại này rất hot.

Có rất nhiều blogger võ đạo thường trà trộn vào hai loại thi đấu này hằng năm.



Nếu phối hợp tốt, hoàn toàn có thể lấy yếu thắng mạnh.

Bình thường khi nhàn rỗi, Lý Nguyên, Nghiêm Châu, Chu Khải thường họp thành đội để tham gia, rồi bị hành hạ thê thảm…

Thế nhưng, những cao thủ võ đạo thực sự có chí truy cầu giới hạn của sinh mệnh, rèn luyện kĩ thuật võ đạo thường tập trung vào loại Thi Đấu Xếp Hạng.

Hai người chơi có tố chất thân thể hoàn toàn giống nhau, tùy ý kết hợp với các vũ khí lạnh… Khi chiến đấu, họ so tài về kỹ thuật võ đạo và ý thức chiến đấu.

Chiến đấu võ đạo thuần túy nhất, chỉ có người thắng được sống.

Từ lớp mười một tới nay, ngoài tu luyện thực tế, mỗi tuần có một ngày nghỉ, kì nghỉ Hè, nghỉ Đông… Gần như Lý Nguyên đều dùng để Thi Đấu Xếp Hạng.

Chủ yếu là cậu muốn thông qua từng trận chiến giả tưởng gần với thực tế này để rèn luyện kĩ thuật võ đạo của mình.

Trong không gian Thi Đấu Xếp Hạng, lôi đài rộng lớn, không có một khán giả nào!

Bộp! Bộp!

Lý Nguyên và một bóng người đỏ như lửa cùng nhau xuất hiện ở hai bên lôi đài từ hư không.

“Lý Nguyên?”

“Lâm Lam Nguyệt, cậu cũng thi đấu xếp hạng à?”

Hai người trợn mắt nhìn nhau, đều hơi không bối rối.

Cả hai người đều không ngờ được, mới vừa thách đấu xong chưa được hai phút lại đã thách đấu lần nữa rồi.

Quá hiếm thấy.

Bất kể là Thi Đấu Xếp Hạng hay Thi Đấu Ghép Đôi đều là ghép đôi với cao thủ cùng cấp trên phạm vi toàn cầu.

Có bao nhiêu cao thủ cấp Hoàng Kim trên phạm vi toàn cầu chứ?

Ít nhất cũng hơn mười triệu người.

Hai bên đều im lặng trước điều này.

Ba giây sau.

“Tôi sẽ không nhận thua đâu.

Lam Lâm Nguyệt mở miệng trước, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, cô lạnh lùng nói: “Kỹ thuật võ đạo của cậu mạnh hơn tôi, nhưng không có nghĩa là chắc chắn tôi sẽ thua.”

“Ừ, cậu nói đúng.” Lý Nguyên gật đầu.

42 giây sau.

Trên lôi đài.

“Phụt!”

Trường thương như rồng, Lý Nguyên lại lần nữa đột ngột bùng nổ, trường thương hung hãn đâm thủng ngực Lam Lâm Nguyệt.

“Cậu…” Lâm Lam Nguyệt chịu đựng cơn đau bị đại thương đâm xuyên ngực, kêu lên một chữ.

Cơ thể cô hóa thành hư vô.

“Thông minh lên được chút rồi đó, không chủ động tấn công mạnh, vẫn luôn thăm dò.” Lý Nguyên thu thương lại, khẽ gật đầu: “Chỉ tiếc, tôi mới lộ chút sơ hở, cậu đã mắc bẫy rồi.”

“Cậu thực sự rất muốn thẳng tôi.”

“Nhưng càng muốn thắng thì càng dễ thua.” Lý Nguyên thì thầm: “Phải luôn ổn định tâm tính.”

“Bình tĩnh như chó già mới có thể tiến mãi không lùi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau