Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 10: Giúp Tô Tranh Lập Nhân Thiết 4
Cũng không biết tối hôm qua mấy giờ Toàn Nhã Trân mới về.
Khi nhìn thấy Tô Anh, Toàn Nhã Trân cười nói: "Tiểu Anh dậy rồi à, mẹ và chị con nấu bữa sáng xong rồi, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm."
"Dạ, mẹ."
Đợi đến lúc Tô Anh rửa mặt xong ngồi trước bàn ăn, thì Tạ Tinh và Lục Quang Đình cũng trở về từ bên ngoài, vẻ mặt Lục Quang Đình đầy bất đắc dĩ nói: "Tạ Tinh cậu hiếu thắng quá rồi đó, bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với cậu là nuôi dưỡng thân thể cho khoẻ, sao cứ phải đi luyện tập với tôi vậy!"
Tô Anh nhìn đùi phải của Tạ Tinh, sau đó ánh mắt dừng trên vầng trán ướt mồ hôi của anh.
Nếu chỉ xét ngoại hình, thì Tạ Tinh càng đẹp trai hơn so với Lục Quang Đình ôn hòa nho nhã.
Mắt sáng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, làn da màu lúa mạch lại càng tăng thêm vài phần khí chất đàn ông cho anh.
Tô Anh nhớ đến cơ bắp trên người Tạ Tinh mà ngày đó mình nhìn thấy ở kho hàng, mặt không khỏi đỏ lên.
Tạ Tinh chỉ liếc nhau với cô một cái rồi dời tầm mắt đi, không ai phát hiện ý cười rất nhỏ trên môi anh.
"Đã quen rồi."
Tạ Tinh thản nhiên nói.
Lục Quang Đình nở nụ cười: "Cũng đúng, ngày nào mà cậu không luyện tập là cả người sẽ thấy ngứa ngáy."
Tạ Tinh cười cười không nói gì nữa, anh cũng không phải kẻ ngốc.
Chuyện mình và Tô Anh bị tính kế cũng có liên hệ sâu xa với Lục Quang Đình, anh ta rõ ràng không thích Tô Anh, mà thích Tô Tranh, nhưng vì sao không thể nói rõ ra.
Còn không phải là vì muốn toàn thân trở ra khỏi cuộc hôn ước này, không muốn lưu lại chút vết nhơ nào, sợ người khác nói nhà họ Lục vong ân phụ nghĩa, mới lần lữa không chịu nói rõ.
Chuyện ngày hôm qua đối với anh ta mà nói, nếu thật sự bị bắt gian như kế hoạch của Tô Tranh, chỉ sợ mới là đúng ý của anh ta.
Ăn sáng xong, Tô Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh đậm, chân đi đôi giày thể thao Jai Alai màu trắng rồi đi ra ngoài.
Tô Tranh thì mặc một cái váy dài màu vàng nhạt.
Một người xinh xắn hoạt bát, một người thanh lịch tinh tế.
Lục Quang Đình còn muốn mời Tạ Tinh đi cùng nhưng anh lại từ chối.
Tô Anh nhìn vô số biển quảng cáo treo khắp các phố lớn, ngõ nhỏ, còn có những người đeo băng tay đỏ đi lại trên đường thì không khỏi cảm thán, bên ngoài giống như một thế giới khác hẳn biệt thự nhà họ Tô.
Khi nhìn thấy Tô Anh, Toàn Nhã Trân cười nói: "Tiểu Anh dậy rồi à, mẹ và chị con nấu bữa sáng xong rồi, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm."
"Dạ, mẹ."
Đợi đến lúc Tô Anh rửa mặt xong ngồi trước bàn ăn, thì Tạ Tinh và Lục Quang Đình cũng trở về từ bên ngoài, vẻ mặt Lục Quang Đình đầy bất đắc dĩ nói: "Tạ Tinh cậu hiếu thắng quá rồi đó, bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với cậu là nuôi dưỡng thân thể cho khoẻ, sao cứ phải đi luyện tập với tôi vậy!"
Tô Anh nhìn đùi phải của Tạ Tinh, sau đó ánh mắt dừng trên vầng trán ướt mồ hôi của anh.
Nếu chỉ xét ngoại hình, thì Tạ Tinh càng đẹp trai hơn so với Lục Quang Đình ôn hòa nho nhã.
Mắt sáng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, làn da màu lúa mạch lại càng tăng thêm vài phần khí chất đàn ông cho anh.
Tô Anh nhớ đến cơ bắp trên người Tạ Tinh mà ngày đó mình nhìn thấy ở kho hàng, mặt không khỏi đỏ lên.
Tạ Tinh chỉ liếc nhau với cô một cái rồi dời tầm mắt đi, không ai phát hiện ý cười rất nhỏ trên môi anh.
"Đã quen rồi."
Tạ Tinh thản nhiên nói.
Lục Quang Đình nở nụ cười: "Cũng đúng, ngày nào mà cậu không luyện tập là cả người sẽ thấy ngứa ngáy."
Tạ Tinh cười cười không nói gì nữa, anh cũng không phải kẻ ngốc.
Chuyện mình và Tô Anh bị tính kế cũng có liên hệ sâu xa với Lục Quang Đình, anh ta rõ ràng không thích Tô Anh, mà thích Tô Tranh, nhưng vì sao không thể nói rõ ra.
Còn không phải là vì muốn toàn thân trở ra khỏi cuộc hôn ước này, không muốn lưu lại chút vết nhơ nào, sợ người khác nói nhà họ Lục vong ân phụ nghĩa, mới lần lữa không chịu nói rõ.
Chuyện ngày hôm qua đối với anh ta mà nói, nếu thật sự bị bắt gian như kế hoạch của Tô Tranh, chỉ sợ mới là đúng ý của anh ta.
Ăn sáng xong, Tô Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh đậm, chân đi đôi giày thể thao Jai Alai màu trắng rồi đi ra ngoài.
Tô Tranh thì mặc một cái váy dài màu vàng nhạt.
Một người xinh xắn hoạt bát, một người thanh lịch tinh tế.
Lục Quang Đình còn muốn mời Tạ Tinh đi cùng nhưng anh lại từ chối.
Tô Anh nhìn vô số biển quảng cáo treo khắp các phố lớn, ngõ nhỏ, còn có những người đeo băng tay đỏ đi lại trên đường thì không khỏi cảm thán, bên ngoài giống như một thế giới khác hẳn biệt thự nhà họ Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất