Chương 28: Vạch trần sự thật
Cho đến khi Trương Chân Hàn phát giác mọi người đang đứng nhìn mình và cục cưng nhà mình đang hôn nhau thì anh cũng không có ý định dừng lại, còn Lý Huệ Du thấy tầm mắt của anh có chút không đúng, nên cô cũng xoay lại nhìn, khi thấy mọi người đang đứng nhìn thì cô mới giật mình hoảng hốt, sau đó là muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Chân Hàn vẫn nhất quyết ôm chặt.
Đồng Thuật Khiêm lúc này liền nhìn Vưu Mỹ, nói:
Anh ra ngoài gọi điện một chút đã nha?Vầng.Đợi khi Đồng Thuật Khiêm ra ngoài thì Lý Huệ Du mới nhìn Vưu Mỹ, nói:
Vưu tiểu thư, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?Có chuyện gì vậy chị dâu?Khi này Trương Chân Hàn cũng hiểu ý mà thả cô ra, lúc này Lý Huệ Du cũng lấy ra một thẻ nhớ nhỏ từ bên trong vòng tay của mình. Mượn máy tính của Trương Chân Hàn để kết nối.
Đương nhiên không chỉ có Vưu Mỹ tò mò, mà dường như là tất cả mọi người đều tò mò không biết Lý Huệ Du đang định làm cái gì.
Ban đầu Lý Huệ Du định sẽ vạch trần Đồng Thuật Khiêm trong buổi lễ đính hôn của hắn ta và Vưu Mỹ, nhưng sau khi cô tiếp xúc với Vưu Mỹ một thời gian thù cô lại không nỡ để cô ấy chịu tổn thương vào ngày trọng đại của mình.
Cho nên nhân cơ hội này cô sẽ nói ra hết sự thật luôn vậy.
Có lẽ chính Đồng Thuật Khiêm cũng không biết là ngôi nhà năm đó Bành Tú Tú ở có camera giấu kín, vì cô ấy ở một mình nên gia đình nhà họ Lý cũng không an tâm và lắp một vài camera ở đó. Hiển nhiên khi họ biết Bành Tú Tú có bạn trai thì họ cũng không tự tiện xem, chỉ là phòng hờ thôi, nhưng không ngờ lại có công dụng.
(...)
Đoạn video xuất hiện trên máy tính là cách đây bảy, tám năm trước, lúc đó Bành Tú Tú chỉ mới mười bảy tuổi và cô ấy đã lỡ mang thai, hiển nhiên với độ tuổi đó thì Tú Tú rất hoảng loạn, nhưng cô ấy nghĩ rằng bạn trai là một người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu.
Nhưng ai mà có ngờ khi Đồng Thuật Khiêm đến, Bành Tú Tú cũng ngồi ở đó, gương mặt rất nghiêm trọng.
Hiển nhiên khi đó Đồng Thuật Khiêm vẫn chưa biết chuyện lớn mà mình gây ra, nên hắn ra vẫn còn rất vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tú Tú, hôn cô ấy một cái, nói:
Tú Tú, em sao vậy?Thuật Khiêm.. Em... Em... Em...
Sao vậy?Em mang thai rồi....Đồng Thuật Khiêm đang tươi cười cũng phải cứng đờ, hẳn ta còn nhíu mày, nói:
Anh đã dặn em uống thuốc cơ mà?Em có uống... Nhưng bác sĩ dặn dò không được uống nhiều như vậy. Thuật Khiêm, em đã nói là.....Bỏ đứa nhỏ đi.Bành Tú Tú nghe xong cũng khựng lại, gương mặt của cô ấy cũng bàng hoàng, có lẽ bây giờ đôi tai của cô ấy cũng đã không còn nghe rõ chuyện gì nữa rồi, chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Đồng Thuật Khiêm cũng thở dài, nói:
Tú Tú, chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai cũng còn rất dài, chuyện đứa bé...Anh nói gì vậy? Đứa bé là con chúng ta đó! Sao anh lại nói bỏ... Bỏ là bỏ thế nào?Nhưng anh vẫn còn trẻ, em cũng còn nhỏ, chúng ta không thể....Đồng Thuật Khiêm còn chưa nói hết lời đã bị Bành Tú Tú tát cho một cái. Tiếng *CHÁT* vang vọng, nhưng rồi hắn ta cũng rất bình thản, thậm chí là còn ngồi xuống ghế bắt chéo chân, gương mặt rất mất kiên nhẫn nói:
Được rồi, được rồi, anh nói thẳng, anh không có ý định nhận đứa bé này, nếu em muốn sinh thì tự mà nuôi, chúng ta cũng sẽ chấm dứt mối quan hệ ở đây!Đồng Thuật Khiêm... Tên khốn!Khi này Bành Tú Tú định đánh tên khốn đó thêm một cái, hưng Đồng Thuật Khiêm đã nhanh chóng nắm tay của cô ấy lại, rồi hất mạnh ra, nhíu mày nói:
- Là do cô ngu thì tự chịu. Nếu như cô vẫn nhất quyết muốn giữ đứa nhỏ... Thì tự đi mà nuôi, đừng phiền tới tôi
ทนล!
Nói xong Đồng Thuật Khiêm cũng đứng dậy rời đi, đương nhiên Bành Tú Tú cũng không thể để con mình bị người đời gièm pha là con hoang, nên cô ấy đã cố ý chạy theo để van nài hắn ta, nhưng Đồng Thuật Khiêm vẫn thẳng thừ đá Bành Tú Tú ra, rồi hừ lạnh rồi đi mất.
Bành Tú Tú bị bỏ rơi cũng khóc hết nước mắt, đột nhiên khi này bụng của cô ấy đau quặn, phía dưới chân cũng rỉ ra một chút máu. Hiển nhiên Bành Tú Tú bây giờ cũng chỉ biết gọi điện cho người bạn thân duy nhất là Lý Huệ Du thôi.
(Tú Tú? Có chuyện gì vậy?)Tiểu... Tiểu Du... Cứu... Cứu tớ... Cứu tớ với...
Khi đó Lý Huệ Du đang ở trên lớp cũng phải xin phép giáo sư nghỉ học để chạy đi tìm Bành Tú Tú, tới khi cô đến nhà của Tú Tú thì cô đã thấy Tú Tú ngất xỉu ở trước cửa nhà, Lý Huệ Du cũng hốt hoảng, nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cũng may là đứa nhỏ phước lớn mạng lớn nên không xảy ra chuyện gì, nhưng sau vụ việc đó thì bác sĩ đã dặn
Bành Tú Tú phải nằm yên trên giường đến khi nào sinh con xong thì mới được đi lại.
Nhưng rồi... Số của Bành Tú Tú vấn rất hẩm hiu, từ nhỏ đã mổ côi, lớn lên lại qua đời ngay khi sinh con gái. Cũng vì lẽ đó nên Lý Huệ Du mới hạ quyết tâm là nuôi dưỡng Tiểu Tinh.
Đồng Thuật Khiêm lúc này liền nhìn Vưu Mỹ, nói:
Anh ra ngoài gọi điện một chút đã nha?Vầng.Đợi khi Đồng Thuật Khiêm ra ngoài thì Lý Huệ Du mới nhìn Vưu Mỹ, nói:
Vưu tiểu thư, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?Có chuyện gì vậy chị dâu?Khi này Trương Chân Hàn cũng hiểu ý mà thả cô ra, lúc này Lý Huệ Du cũng lấy ra một thẻ nhớ nhỏ từ bên trong vòng tay của mình. Mượn máy tính của Trương Chân Hàn để kết nối.
Đương nhiên không chỉ có Vưu Mỹ tò mò, mà dường như là tất cả mọi người đều tò mò không biết Lý Huệ Du đang định làm cái gì.
Ban đầu Lý Huệ Du định sẽ vạch trần Đồng Thuật Khiêm trong buổi lễ đính hôn của hắn ta và Vưu Mỹ, nhưng sau khi cô tiếp xúc với Vưu Mỹ một thời gian thù cô lại không nỡ để cô ấy chịu tổn thương vào ngày trọng đại của mình.
Cho nên nhân cơ hội này cô sẽ nói ra hết sự thật luôn vậy.
Có lẽ chính Đồng Thuật Khiêm cũng không biết là ngôi nhà năm đó Bành Tú Tú ở có camera giấu kín, vì cô ấy ở một mình nên gia đình nhà họ Lý cũng không an tâm và lắp một vài camera ở đó. Hiển nhiên khi họ biết Bành Tú Tú có bạn trai thì họ cũng không tự tiện xem, chỉ là phòng hờ thôi, nhưng không ngờ lại có công dụng.
(...)
Đoạn video xuất hiện trên máy tính là cách đây bảy, tám năm trước, lúc đó Bành Tú Tú chỉ mới mười bảy tuổi và cô ấy đã lỡ mang thai, hiển nhiên với độ tuổi đó thì Tú Tú rất hoảng loạn, nhưng cô ấy nghĩ rằng bạn trai là một người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu.
Nhưng ai mà có ngờ khi Đồng Thuật Khiêm đến, Bành Tú Tú cũng ngồi ở đó, gương mặt rất nghiêm trọng.
Hiển nhiên khi đó Đồng Thuật Khiêm vẫn chưa biết chuyện lớn mà mình gây ra, nên hắn ra vẫn còn rất vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tú Tú, hôn cô ấy một cái, nói:
Tú Tú, em sao vậy?Thuật Khiêm.. Em... Em... Em...
Sao vậy?Em mang thai rồi....Đồng Thuật Khiêm đang tươi cười cũng phải cứng đờ, hẳn ta còn nhíu mày, nói:
Anh đã dặn em uống thuốc cơ mà?Em có uống... Nhưng bác sĩ dặn dò không được uống nhiều như vậy. Thuật Khiêm, em đã nói là.....Bỏ đứa nhỏ đi.Bành Tú Tú nghe xong cũng khựng lại, gương mặt của cô ấy cũng bàng hoàng, có lẽ bây giờ đôi tai của cô ấy cũng đã không còn nghe rõ chuyện gì nữa rồi, chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Đồng Thuật Khiêm cũng thở dài, nói:
Tú Tú, chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai cũng còn rất dài, chuyện đứa bé...Anh nói gì vậy? Đứa bé là con chúng ta đó! Sao anh lại nói bỏ... Bỏ là bỏ thế nào?Nhưng anh vẫn còn trẻ, em cũng còn nhỏ, chúng ta không thể....Đồng Thuật Khiêm còn chưa nói hết lời đã bị Bành Tú Tú tát cho một cái. Tiếng *CHÁT* vang vọng, nhưng rồi hắn ta cũng rất bình thản, thậm chí là còn ngồi xuống ghế bắt chéo chân, gương mặt rất mất kiên nhẫn nói:
Được rồi, được rồi, anh nói thẳng, anh không có ý định nhận đứa bé này, nếu em muốn sinh thì tự mà nuôi, chúng ta cũng sẽ chấm dứt mối quan hệ ở đây!Đồng Thuật Khiêm... Tên khốn!Khi này Bành Tú Tú định đánh tên khốn đó thêm một cái, hưng Đồng Thuật Khiêm đã nhanh chóng nắm tay của cô ấy lại, rồi hất mạnh ra, nhíu mày nói:
- Là do cô ngu thì tự chịu. Nếu như cô vẫn nhất quyết muốn giữ đứa nhỏ... Thì tự đi mà nuôi, đừng phiền tới tôi
ทนล!
Nói xong Đồng Thuật Khiêm cũng đứng dậy rời đi, đương nhiên Bành Tú Tú cũng không thể để con mình bị người đời gièm pha là con hoang, nên cô ấy đã cố ý chạy theo để van nài hắn ta, nhưng Đồng Thuật Khiêm vẫn thẳng thừ đá Bành Tú Tú ra, rồi hừ lạnh rồi đi mất.
Bành Tú Tú bị bỏ rơi cũng khóc hết nước mắt, đột nhiên khi này bụng của cô ấy đau quặn, phía dưới chân cũng rỉ ra một chút máu. Hiển nhiên Bành Tú Tú bây giờ cũng chỉ biết gọi điện cho người bạn thân duy nhất là Lý Huệ Du thôi.
(Tú Tú? Có chuyện gì vậy?)Tiểu... Tiểu Du... Cứu... Cứu tớ... Cứu tớ với...
Khi đó Lý Huệ Du đang ở trên lớp cũng phải xin phép giáo sư nghỉ học để chạy đi tìm Bành Tú Tú, tới khi cô đến nhà của Tú Tú thì cô đã thấy Tú Tú ngất xỉu ở trước cửa nhà, Lý Huệ Du cũng hốt hoảng, nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cũng may là đứa nhỏ phước lớn mạng lớn nên không xảy ra chuyện gì, nhưng sau vụ việc đó thì bác sĩ đã dặn
Bành Tú Tú phải nằm yên trên giường đến khi nào sinh con xong thì mới được đi lại.
Nhưng rồi... Số của Bành Tú Tú vấn rất hẩm hiu, từ nhỏ đã mổ côi, lớn lên lại qua đời ngay khi sinh con gái. Cũng vì lẽ đó nên Lý Huệ Du mới hạ quyết tâm là nuôi dưỡng Tiểu Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất