Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học

Chương 30:

Trước Sau
Bệnh viện mở rộng, cần rất nhiều nhân viên y tế. Lỗ Bảo Căn nghĩ đến đây, ánh mắt lén nhìn mấy đồng chí này. Ba bác sĩ nam thì không nói, trông đều khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, chỉ có đồng chí Tiểu Đường kia, trông khá trẻ.

Nếu cô ấy không nói mình hai mươi tuổi, anh ta còn tưởng cô ấy mới mười bảy mười tám tuổi.

Da trắng nõn, có thể chịu khổ không?

Lỗ Bảo Căn tỏ vẻ nghi ngờ, đừng đến nơi rồi, thấy hoàn cảnh đó, nữ đồng chí này lại làm loạn lên thì không ổn.

Nhưng nhìn tướng mạo của đồng chí Tiểu Đường này, đến bệnh viện căn cứ, e là sẽ náo nhiệt.

Chậc chậc chậc, phải biết rằng bộ đội toàn là đàn ông, đặc biệt là đàn ông độc thân càng nhiều hơn.

Đồng chí Tiểu Đường này vừa xinh đẹp vừa có điều kiện tốt như vậy, chính là miếng thịt trong bầy sói.

Sơ Hạ ngồi tại chỗ, không phải không phát hiện ra ánh mắt mơ hồ của Lỗ Bảo Căn nhìn sang, chỉ là thấy đối phương không có ác ý nên mặc kệ.

Hai ngày tiếp theo, mọi người đều ở trên tàu, đói thì ăn chút đồ ăn mang theo.

Trong số những người đi cùng, Sơ Hạ có điều kiện nhất, nhìn là biết ngay, họ ăn bánh mì với nước lọc, còn cô thì ăn trứng, bánh thịt và thêm cả thịt muối, mấy bác sĩ nam còn được thơm lây, ăn ké vài miếng thịt muối.

Tiểu Đường này khá hào phóng, tính tình cũng tốt, trông có vẻ dịu dàng, dễ bị bắt nạt.

Có câu nói ăn của người khác thì miệng mềm, mấy người thầm tính toán khi đến bệnh viện căn cứ, phải chăm sóc thật tốt cho nữ đồng chí Tiểu Đường này, đừng để người khác bắt nạt.

Sắp đến đích, nghĩ rằng sắp đến nơi rồi, Sơ Hạ chuẩn bị giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cô đứng dậy đi về một bên toa tàu, không khí xung quanh ngột ngạt lẫn lộn với đủ thứ mùi.

Ngay khi Sơ Hạ vừa rời đi, Lỗ Bảo Căn và những người khác ngồi tại chỗ trông đồ đạc.



Đột nhiên, một bóng người vội vã chạy ra.

“Bác sĩ, có bác sĩ không!”

Nghe thấy tiếng, mọi người trong toa tàu đều ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt lo lắng đứng giữa đám đông, miệng không ngừng kêu hai chữ “Bác sĩ.”

“Chúng tôi là bác sĩ, có chuyện gì vậy?”

Ba người Lý An Minh, Hồ Danh Thắng, Hoàng Trung Toàn đứng phắt dậy.

Người đàn ông ở đằng xa thấy họ nói mình là bác sĩ, lập tức chạy đến kéo Lý An Minh đi, vừa đi vừa nói: “Một người đồng hành của chúng tôi bị bệnh, làm phiền các anh đi cùng tôi một chuyến, sau khi xong việc chắc chắn sẽ hậu tạ.”

Ba người nghe nói có bệnh nhân, không nghĩ ngợi gì đã đi theo đối phương.

Lỗ Bảo Căn thấy động tĩnh này, vốn định đi theo nhưng đồ đạc của mọi người vẫn còn ở đây, Tiểu Đường cũng chưa về nên anh ta ở lại chỗ không nhúc nhích.

Vài phút sau, Sơ Hạ trở về.

Thấy chỉ có một mình Lỗ Bảo Căn ở tại chỗ, cô nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, hỏi một câu: “Những người khác đâu?”

“Trên tàu có bệnh nhân, mấy người họ đi giúp rồi.”

“Toa nào?”

“Toa giường nằm.” Lỗ Bảo Căn nói xong lại nói tiếp: “Cô về vừa lúc...” Cô trông đồ, tôi qua xem tình hình.

Lỗ Bảo Căn còn chưa nói hết câu, đã thấy Tiểu Đường quay người đi về phía toa giường nằm.



Lỗ Bảo Căn: Ê ê ê, bảo cô trông đồ mà!

Cô đi đâu thế?!

Sơ Hạ quay lưng về phía Lỗ Bảo Căn nên không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta. Cô chỉ nghĩ đến chuyện có bệnh nhân, định qua xem tình hình.

Hơn nữa, có bệnh nhân là chuyện của bác sĩ, cô là bác sĩ, qua đó còn có thể giúp đỡ.

Vì vậy, vẫn là để đồng chí Lỗ ở đây trông hành lý thì hợp lý hơn.

Một lát sau, Sơ Hạ đến toa giường nằm, còn chưa đến gần đã thấy có mấy người đứng canh ở ngoài toa.

Đi đến, quả nhiên thấy ba người Lý An Minh đang ở trong toa.

Trong tầm mắt, Sơ Hạ thấy trên giường nằm có một ông cụ tóc bạc trắng đang hôn mê bất tỉnh nằm đó, còn Lý Minh An đang tiến hành hồi sức tim phổi cho ông.

Mặt tái xanh, hôn mê... Nhìn triệu chứng này, trong đầu Sơ Hạ lóe lên một tia sáng.

Không ổn!!!

Là bệnh tim đột phát, bệnh nhân lúc này mặt tái xanh, là triệu chứng điển hình của bệnh tim phát tác.

Bệnh tim phát tác dẫn đến hôn mê là tình huống rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận, có thể lập tức mất dấu hiệu sự sống.

Thấy Lý An Minh đang tiến hành hồi sức tim phổi cho bệnh nhân, theo động tác của Lý An Minh thì không sai, dù sao cũng hành nghề y đã nhiều năm, loại kiến thức cấp cứu này không thể có vấn đề, còn Hồ Danh Thắng ở bên cạnh giúp kiểm tra tình hình bệnh nhân, ba người phân công hợp tác.

Tình hình cấp bách nhất là bệnh nhân còn hôn mê bất tỉnh, mặc dù Lý An Minh vẫn luôn tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân nhưng bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái xanh.

Tiếp tục như vậy, tình hình quá nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau