Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học

Chương 227:

Trước Sau
Về chuyện đón mình tan làm, Sơ Hạ cân nhắc một lúc rồi không từ chối, hai người vẫn tốt hơn một người, nếu gặp kẻ xấu, cũng không đến mức ngang nhiên đến chặn người.

Dạo này Tưởng Luận có vẻ cao hơn một chút, cao gầy, có chút dáng vẻ của thiếu niên rồi, có thêm một nam đồng chí đi cùng để bảo vệ, Sơ Hạ cũng có thể an tâm hơn.

Năm sáu phút, Sơ Hạ ăn cơm xong, rửa sạch hộp cơm, trả lại cho Tiểu Ngữ.

“Bữa tối không cần đưa nữa, chị ăn ở căng tin.”

“Không sao đâu, chú Đường nói, bữa tối chú ấy sẽ đưa, tiện thể đón chị về nhà.” Tiểu Ngữ nói lại một câu như vậy,

rồi chạy vụt đi.

Nhìn bóng lưng đứa trẻ chạy đi, khóe miệng Sơ Hạ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cuộc sống như hiện tại, cảm thấy rất tốt.

Bên kia, Tiểu Ngữ chạy ra một đoạn, liền chậm bước chân lại.

Nắm chặt hộp cơm trong tay, chạy lon ton xuống lầu.

Ngay tại cửa cầu thang tầng hai, Tiểu Ngữ gặp một người, người đó mặc áo blouse trắng giống chị Đường,

là một nữ đồng chí.

Còn Mộ Lâm ở cầu thang gặp một đứa trẻ, liền không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.

Không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì không thể rời mắt được.

Đứa trẻ này… trên người… đó là cái gì vậy?!

Trên cánh tay có, trên đầu cũng có, trên bụng cũng có, từng cái một, dài và mảnh.



Có lẽ ánh mắt của Mộ Lâm quá rõ ràng, Tiểu Ngữ lén ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.

Luôn cảm thấy, nữ bác sĩ này, nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Cháu bé, người lớn nhà cháu đâu?” Cuối cùng Mộ Lâm cũng không nhịn được, vẫn mở miệng hỏi, lúc nói chuyện mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào vị trí đầu của cô bé.

Gần như vậy, thứ vốn mơ hồ trở nên rõ ràng hơn một chút nhưng vẫn không “Nhìn” rõ được, đó là cái gì.

Giang Ngữ bị nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, sợ hãi liếc nhìn đối phương, rồi cắn chặt môi.

Thấy đứa trẻ không nói gì, Mộ Lâm cố gắng nở một nụ cười dịu dàng trên mặt, một lần nữa mở lời: “Bạn nhỏ, chị không phải người xấu, em nói cho chị biết, em có đau đầu không?”

“Không, không đau.” Trả lời một câu, Tiểu Ngữ phát hiện nữ bác sĩ trước mặt vẫn nhìn chằm chằm vào đầu mình, cảm thấy có chút sợ hãi, liền chạy mất.

“Này, em đợi đã...”

Mộ Lâm đuổi theo đứa trẻ mấy bước nhưng đứa trẻ chạy quá nhanh, đợi đến khi Mộ Lâm đuổi xuống lầu, đứa trẻ đã biến mất.

Tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy người đâu.

Đứa trẻ ở bệnh viện này, hẳn là người nhà của bệnh nhân nhỉ?

Vừa nãy còn cầm hộp cơm, nhìn cũng không giống bệnh nhân.

Không tìm thấy người, cuối cùng Mộ Lâm đành phải từ bỏ, chỉ gặp một lần mà thôi.

Nghĩ đến đứa trẻ vừa nãy nhìn thấy, Mộ Lâm liền nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ.

Thôi thôi, vẫn nên đi tìm Đường Sơ Hạ trước đã.

Về chuyện quan sát phẫu thuật, cô ta vừa hỏi Phó viện trưởng Hình rồi nhưng Phó viện trưởng Hình nói chuyện này phải hỏi ý kiến của Sơ Hạ.



Vì vậy, cô ta đến tìm Đường Sơ Hạ, chỉ là không ngờ rằng nửa đường lại gặp một đứa trẻ “kỳ lạ” như vậy.

Nhắc đến đứa trẻ đó, trong đầu Mộ Lâm hiện lên hình ảnh “nhìn” thấy vừa nãy.

Thứ đó, rút cuộc là cái gì?

Khoảng bằng nửa ngón tay và rất mảnh, cảm giác đó có vẻ quen thuộc.

Rút cuộc là cái gì, rõ ràng rất quen thuộc nhưng nhất thời Mộ Lâm không nghĩ ra.

Vài phút sau, Mộ Lâm đến trước cửa phòng làm việc của Đường Sơ Hạ.

Giơ tay lên gõ cửa “cốc cốc”.

Cách một cánh cửa, bên trong phòng làm việc, Sơ Hạ đang cầm bệnh án của cụ Chu và bản phân tích bệnh án mà Mộ Lâm đưa cho xem xét cẩn thận.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sơ Hạ dừng động tác trên tay lại.

“Vào đi”

Đợi đến khi nhìn thấy Mộ Lâm đẩy cửa bước vào, Sơ Hạ không cần đoán cũng biết ý định của đối phương.

Chỉ là, Sơ Hạ lúc này không ngờ rằng, điều đến cùng Mộ Lâm còn có... “bất ngờ” không kịp trở tay.

Đẩy cửa đi vào, Mộ Lâm thấy Đường Sơ Hạ đang xử lý công việc có chút ngại làm phiền nên một lúc sau mới mở lời: “Xin lỗi, tôi đến đây chỉ để hỏi cô một chuyện, mất mấy phút của cô thôi.”

“Vào đi” Sơ Hạ đặt tài liệu trên tay sang một bên, giơ tay ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, rồi mới mở lời: “Cô đến vì chuyện quan sát phẫu thuật của cụ Chu đúng không? Chuyện này tôi vẫn đang cân nhắc, cô không cần vội, hơn nữa, ca phẫu thuật của cụ Chu không thể sắp xếp ngay được, nhanh nhất cũng phải đến tuần sau.”

Mộ Lâm nghe Đường Sơ Hạ nói, nhìn thái độ thản nhiên của đối phương, Mộ Lâm vẫn khá phục Đường Sơ Hạ, không nói gì khác, chỉ nói đến thái độ làm việc thì có thể thấy cô ấy là một bác sĩ tốt không có gì để nghi ngờ.

Hơn nữa, Đường Sơ Hạ thực sự công tư phân minh, không mang cảm xúc cá nhân vào công việc, Mộ Lâm đổi một góc độ khác suy nghĩ, nếu đổi cô ấy thành Đường Sơ Hạ, cô ấy không thể bình tĩnh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau