Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Chương 20:

Trước Sau
Không biết vật biến dị có mơ không.

Nhóc con, chúc cô có một giấc mơ đẹp.

Có lẽ vào thời kỳ văn minh trước tận thế, con người nuôi thú cưng cũng giống như vậy.

Lục Dã không có thú cưng và trong thời đại tận thế như hiện nay cũng sẽ không có loài sinh vật gọi là "thú cưng" tồn tại.

Trong sách nói rằng, con người trước tận thế đã sống trong một thế giới hòa bình an toàn và thịnh vượng. Khi đó con người không phải đối mặt với nỗi lo về mạng sống, không cần chịu cái giá phải trả là sự hủy diệt của nhân tính để được sống sót.

Họ có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn bằng tiền bạc và có thể nuôi những con vật mà mình thích. Con người với con người cư xử với nhau chân thành và cởi mở, chỉ cần có một người gặp nạn thì mọi người sẽ giúp đỡ.

Lục Dã cẩn thận nâng cơ thể xương trắng nhỏ bé của cô lên, đặt vào bụng để cô có thể ngủ thoải mái hơn. Lúc ấy, khóe miệng anh cong lên một cách vui vẻ nhẹ nhàng.

— "Tiểu Dã, con phải học cách từ bỏ những cảm xúc vô dụng đó, chúng sẽ không từ mọi thủ đoạn để hủy hoại con."

— "Nào, bé ngoan, hãy chứng minh cho ta thấy."

Độ cong ở khóe miệng cứng lại, ánh mắt dịu dàng của người đàn ông dành cho vật biến dị nhỏ bé không hề cảnh giác đang ngủ say trên người anh bị sự lạnh lẽo từ từ dâng lên che phủ.

...

Phong Kỳ Kỳ rất hiếm khi mơ.

Tỉnh lại lâu như vậy, mỗi lần cô ngủ là ngủ rất say, chưa bao giờ mơ nhưng giấc mơ này khiến cô rất bất ngờ và vui mừng.

Về việc tại sao cô có thể nhận ra mình đang mơ, dù rằng người chìm vào giấc mơ thường không biết mình đang mơ.



Nhưng chính cô cũng không rõ, dù sao thì cô cũng biết mình đang mơ.

Trong mơ, cô nghe thấy tiếng khóc thút thít không ngừng vang lên từ xung quanh, ban đầu còn ổn nhưng sau một thời gian, những tiếng khóc oang oang này trở thành sự tra tấn. Giống như có hàng loạt lưỡi dao đang mài trên bộ xương của cô và nơi cô ở tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Cô rất buồn bã, ngồi xổm xuống cào đất.

Không phải nằm mơ thì sẽ luôn thấy những điều viển vông và do trí tưởng tượng tạo ra sao?

Sao cô hiếm khi mơ lại là như vậy chứ?

Cuối cùng tiếng khóc cũng yếu đi, thay vào đó bắt đầu tiếng súng nặng ngề vang lên không dứt. Theo tiếng súng, hình ảnh tối tăm trước mắt cô dần xuất hiện những tia sáng yếu ớt. Cô mở to mắt có thể thoáng nhìn thấy hai bóng người đang quỳ ở phía trước. Sau tiếng súng vang lên, cơ thể họ mềm nhũn rồi ngã xuống đất, những vệt mực loang lổ lan ra từ dưới người họ cho đến khi nhấn chìm tầm nhìn của cô...

Phong Kỳ Kỳ tỉnh dậy thì phát hiện có thứ gì đó đang đè nặng lên người cô.

Cô cố gắng đẩy ra một đoạn rồi ngẩng đầu nhìn lên, thứ đè lên người cô đúng là cánh tay của Lục Dã!

Cô cảm nhận dưới người thì phát hiện "giường" đã bị đổi vị trí.

Cô nhớ rõ ràng lúc ngủ là trên đùi của người đàn ông, sao giờ lại thành bụng anh rồi?

Chắc chắn là anh đã dịch chuyển vị trí của cô, còn đè tay lên người cô, muốn nhân lúc cô ngủ làm cô chết ngạt sao?

Phong Kỳ Kỳ nhe răng với bàn tay của Lục Dã, rất muốn cắn một miếng vào tay anh.

Thật ra cô cũng hiểu rõ, chắc chắn là tên này ngủ say nên mới vô thức đè tay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau