Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 38:
Phong Kỳ Kỳ không hiểu nổi, cô vặn mở một chai nước khoáng.
"Lục Dã, mau uống nước."
Ai ngờ cơ thể Lục Dã dựa vào tường lại nghiêng ngả ngã xuống đất.
Anh ngất xỉu rồi!
Phong Kỳ Kỳ đúng là không thể đỡ nổi nên đã từ bỏ.
Cô đang đắn đo giữa việc đưa thẳng miệng chai đến bên môi Lục Dã để đút nước cho anh hay đổ nước vào nắp chai rồi mới đút cho anh... Bộ xương trắng nhỏ đang vui vẻ vì đã cao hơn nên đã chọn cách thứ hai tinh tế hơn.
—— Mặc dù việc đổ nước vào nắp chai rất thử thách kỹ thuật của cô.
Tuy nhiên Lục Dã đang hôn mê nên cô không thể đút nước vào cho anh.
Phong Kỳ Kỳ sốt ruột đi vòng quanh.
Nhiệt độ da của Lục Dã có thể làm xương cô chín luôn.
... Đợi đã.
Cô nghĩ đến một phương pháp đút nước kinh điển: miệng đối miệng.
Phong Kỳ Kỳ sờ môi mình rồi lại nhìn môi Lục Dã.
Dù trông rất bơ phờ và yếu ớt nhưng hình dáng đôi môi anh vẫn rất đẹp.
Không thiệt chút nào.
Vì vậy, Phong Kỳ Kỳ hào phóng ngậm một ngụm nước, chuẩn bị đút cho anh.
Tí tách, cái xương sườn lạnh toát, tất cả nước trong miệng cô đã chảy xuống xương sườn, làm ướt quần áo của cô.
Phong Kỳ Kỳ: ???
Phong Kỳ Kỳ: ...
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Vài giây sau, bộ xương trắng nhỏ nhanh tay cởi quần áo, vo tròn lại thành một cục nhét vào cằm để chặn lỗ hổng——
Tôi không tin!
Hôm nay tiên nữ Kỳ Kỳ chắc chắn phải đút miệng đối miệng!!!
Đáng tiếc, bộ xương trắng nhỏ đang hừng hực khí thế không thể hoàn thành kỳ tích của mình thì Lục Dã đã tỉnh rồi.
Anh chống tay xuống đất, dựa lưng vào tường, cổ ướt một mảng lớn. Đó là nước mà Phong Kỳ Kỳ đã không đút vào được trước đó, mặc dù không đút vào nhưng cảm giác mát lạnh truyền đến qua làn da đủ để đánh thức ý thức của Lục Dã.
Nhìn chai nước khoáng đã mở nắp và vật biến dị nhỏ đang đứng bên cạnh, người đàn ông hiểu ra, trong mắt anh hiện lên ý cười, anh cất giọng khàn khàn: "Cô lại cứu tôi rồi."
Biết vậy là tốt.
Phong Kỳ Kỳ đưa chai nước cho anh, nhân lúc anh ngửa cổ uống nước, cô nhanh chóng kéo quần áo ở cằm ra rồi mặc lại.
Chỉ cần động tác đủ nhanh thì mọi chuyện trước đó cũng coi như không xảy ra!
Lục Dã đúng là không để ý đến hành động nhỏ của cô, khi bổ sung nước, anh đã hồi phục được chút sức lực, đủ sức đứng dậy. Tất nhiên Phong Kỳ Kỳ lại ngồi trên vai anh, đôi chân ngắn ngủn đi bộ rất mệt mỏi.
Anh đi đến cái bàn bên trái, kéo tất cả các ngăn kéo ra, chỉ có ngăn kéo cuối cùng có đồ, còn lại đều trống.
"Đây là cái gì?" Phong Kỳ Kỳ nhìn Lục Dã lấy ra thứ duy nhất còn lại trong ngăn kéo, một ống thủy tinh nhỏ dài khoảng vài centimet, khi lắc nhẹ thì chất lỏng màu xanh lá cây cũng lắc lư.
"May mắn đấy." Lục Dã nói: "Đây là một ống dinh dưỡng."
"Là đồ tốt hả?"
"Là loại thực phẩm phổ biến hiện nay của loài người."
... Chỉ có vậy thôi sao?
Con người bây giờ thảm hại quá.
"Một ống có thể tạo cảm giác no bụng và nhanh chóng hấp thụ năng lượng có lợi cho cơ thể từ bên trong." Biết cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích: "Thực phẩm ăn bình thường rất khan hiếm và đắt đỏ. Để loài người không còn phải chịu cảnh đói khát, những người ở viện nghiên cứu đã chế tạo ra loại dinh dưỡng giá rẻ này, người bình thường cũng có thể mua được."
Anh uống hết ống dinh dưỡng với vẻ mặt vô cảm.
"Lục Dã, mau uống nước."
Ai ngờ cơ thể Lục Dã dựa vào tường lại nghiêng ngả ngã xuống đất.
Anh ngất xỉu rồi!
Phong Kỳ Kỳ đúng là không thể đỡ nổi nên đã từ bỏ.
Cô đang đắn đo giữa việc đưa thẳng miệng chai đến bên môi Lục Dã để đút nước cho anh hay đổ nước vào nắp chai rồi mới đút cho anh... Bộ xương trắng nhỏ đang vui vẻ vì đã cao hơn nên đã chọn cách thứ hai tinh tế hơn.
—— Mặc dù việc đổ nước vào nắp chai rất thử thách kỹ thuật của cô.
Tuy nhiên Lục Dã đang hôn mê nên cô không thể đút nước vào cho anh.
Phong Kỳ Kỳ sốt ruột đi vòng quanh.
Nhiệt độ da của Lục Dã có thể làm xương cô chín luôn.
... Đợi đã.
Cô nghĩ đến một phương pháp đút nước kinh điển: miệng đối miệng.
Phong Kỳ Kỳ sờ môi mình rồi lại nhìn môi Lục Dã.
Dù trông rất bơ phờ và yếu ớt nhưng hình dáng đôi môi anh vẫn rất đẹp.
Không thiệt chút nào.
Vì vậy, Phong Kỳ Kỳ hào phóng ngậm một ngụm nước, chuẩn bị đút cho anh.
Tí tách, cái xương sườn lạnh toát, tất cả nước trong miệng cô đã chảy xuống xương sườn, làm ướt quần áo của cô.
Phong Kỳ Kỳ: ???
Phong Kỳ Kỳ: ...
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Vài giây sau, bộ xương trắng nhỏ nhanh tay cởi quần áo, vo tròn lại thành một cục nhét vào cằm để chặn lỗ hổng——
Tôi không tin!
Hôm nay tiên nữ Kỳ Kỳ chắc chắn phải đút miệng đối miệng!!!
Đáng tiếc, bộ xương trắng nhỏ đang hừng hực khí thế không thể hoàn thành kỳ tích của mình thì Lục Dã đã tỉnh rồi.
Anh chống tay xuống đất, dựa lưng vào tường, cổ ướt một mảng lớn. Đó là nước mà Phong Kỳ Kỳ đã không đút vào được trước đó, mặc dù không đút vào nhưng cảm giác mát lạnh truyền đến qua làn da đủ để đánh thức ý thức của Lục Dã.
Nhìn chai nước khoáng đã mở nắp và vật biến dị nhỏ đang đứng bên cạnh, người đàn ông hiểu ra, trong mắt anh hiện lên ý cười, anh cất giọng khàn khàn: "Cô lại cứu tôi rồi."
Biết vậy là tốt.
Phong Kỳ Kỳ đưa chai nước cho anh, nhân lúc anh ngửa cổ uống nước, cô nhanh chóng kéo quần áo ở cằm ra rồi mặc lại.
Chỉ cần động tác đủ nhanh thì mọi chuyện trước đó cũng coi như không xảy ra!
Lục Dã đúng là không để ý đến hành động nhỏ của cô, khi bổ sung nước, anh đã hồi phục được chút sức lực, đủ sức đứng dậy. Tất nhiên Phong Kỳ Kỳ lại ngồi trên vai anh, đôi chân ngắn ngủn đi bộ rất mệt mỏi.
Anh đi đến cái bàn bên trái, kéo tất cả các ngăn kéo ra, chỉ có ngăn kéo cuối cùng có đồ, còn lại đều trống.
"Đây là cái gì?" Phong Kỳ Kỳ nhìn Lục Dã lấy ra thứ duy nhất còn lại trong ngăn kéo, một ống thủy tinh nhỏ dài khoảng vài centimet, khi lắc nhẹ thì chất lỏng màu xanh lá cây cũng lắc lư.
"May mắn đấy." Lục Dã nói: "Đây là một ống dinh dưỡng."
"Là đồ tốt hả?"
"Là loại thực phẩm phổ biến hiện nay của loài người."
... Chỉ có vậy thôi sao?
Con người bây giờ thảm hại quá.
"Một ống có thể tạo cảm giác no bụng và nhanh chóng hấp thụ năng lượng có lợi cho cơ thể từ bên trong." Biết cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích: "Thực phẩm ăn bình thường rất khan hiếm và đắt đỏ. Để loài người không còn phải chịu cảnh đói khát, những người ở viện nghiên cứu đã chế tạo ra loại dinh dưỡng giá rẻ này, người bình thường cũng có thể mua được."
Anh uống hết ống dinh dưỡng với vẻ mặt vô cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất