Mười Đêm (H)

Chương 40: Đêm Thứ Ba (24)

Trước Sau
Trong màn đêm, tiếng chuông gió trên hành lang leng keng trong trẻo.

Minh Thập ngẩng đầu lên, thấy Thập Dạ bưng khay, bước từng bước nhỏ uyển chuyển đến gần.

Từ xa, anh đã ngửi thấy mùi rượu, còn có mùi thơm nồng nàn của sô cô la.

Cô không đi dép guốc, chỉ đi tất trắng, một chiếc chuông gió bằng vàng chỉ to bằng ngón tay cái được xâu bằng dây đỏ nhẹ nhàng buộc vào mắt cá chân cô, khi cô đi lại, nó lại "leng keng" cùng với chuông gió trên hành lang, là phong tình không bao giờ dứt.

Cô dừng lại bên cạnh anh, đặt khay lên hành lang, rồi mới ngồi xuống. Trên khay còn có một cây đàn tranh. Cô nói: "Khi tìm sách trong thư phòng của anh, em đã vô tình phát hiện ra cái này. A Thập, anh biết đàn không?"

"Biết." Anh đặt đàn tranh lên đầu gối, giơ tay lên, ống tay áo rộng như những dải nước suối xanh biếc, dưới ánh trăng, chúng bắt đầu lay động, rồi anh cong đầu ngón tay, bắt đầu gảy đàn.

Âm sắc thực ra cũng giống như đàn cổ của Trung Quốc, nhưng anh lại chơi một bản nhạc Nhật Bản. Cô chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng lại rót rượu cho anh. Cô có khá nhiều câu hỏi, từ "Đây là bài gì vậy?" đến "Hình như em đã nghe thấy bài này trong một bộ phim cổ trang Nhật Bản" rồi "Ôi, ý cảnh cô tịch nhưng rất hay, tên bài là gì vậy?" v.v.



Minh Thập vẫn không nói gì. Ngược lại, cô lại ríu rít như một chú chim sẻ. Anh dừng tay, rồi gảy đàn bằng tay trái, chơi một bản nhạc khác.

Một giai điệu rất quen thuộc, ngay cả những người không am hiểu âm nhạc, chỉ cần xem phim Nhật là biết đây là bài gì. Là "Hoa anh đào".

Thập Dạ đột nhiên tiến lại gần, đôi môi gần như chạm vào môi anh, nhưng cô không hôn xuống. Cô khẽ thở hổn hển, cười khẽ, giọng khàn khàn, nghe gần như quyến rũ trong đêm. Cô đưa lưỡi ra, liếm rất nhẹ vào lúm đồng tiền trên cằm anh, khàn khàn nói: "A Thập, anh có thấy em ồn ào quá không?".

Ngực đầy đặn của cô cọ xát vào cánh tay anh, tay anh gảy đàn khựng lại, hờ hững nói: "Không. Anh thích nghe em nói".

"Vậy đây là bài gì vậy? Hay quá!". Cô cười hì hì hỏi.

Là sự khiêu khích trần trụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau