Chương 22: Dạng Chân Ra Thêm Chút Nữa (Hơi H)
Sau khi anh rể nói cô tao cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu cẩn thận bọc màng bọc thực phẩm khắp vết thương cho cô. Khi bọc tới điểm cuối cùng, mu bàn tay anh lơ đãng cọ tới nơi giữa hai chân cô, ngay sau đó cọ ra một tay dâm thủy.
“A…” Tần Nùng không ức chế nổi mà rên rỉ thành tiếng, tiếng rên kia vừa tao vừa mị, phá lệ câu người.
Nhưng dường như anh rể không bị cô câu mất, anh ấy vẫn đang chuyên chú thực hiện động tác trong tay. Có điều nơi bị thương thật sự quá gần nơi giữa hai chân, cuối cùng, mỗi lần anh có động tác, mu bàn tay đều sẽ cọ mạnh lên huyệt khẩu, cọ tới Tần Nùng phải ngẩng cổ, rên rỉ ngọt ngấy.
Nhưng không chờ Tần Nùng sảng đủ, Lý Thần Niên đã thu hồi màng bọc thực phẩm, đứng thẳng người dậy, vẻ mặt bình tĩnh: “Xong rồi.”
Nếu chỉ nhìn mặt anh có lẽ bạn sẽ tin rằng anh là người không thích tình dục. Nhưng sau khi anh đứng lên, Tần Nùng vừa liếc mắt đã có thể thấy được cây gậy nhô to phía dưới đũng quần anh.
Gậy gộc vừa thô vừa dài, cho dù bị quần bọc kín, nhưng chỉ riêng hình dáng và vị trí lộ ra vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Côn thịt thật thô!
“Anh rể…”
Dục vọng trong thân thể Tần Nùng đã cuộn trào, vừa nhìn thấy đại gia hỏa của anh, cô đã duỗi tay ra muốn sờ lên, không nghĩ tới tay lại bị anh nắm lấy.
“Đừng chạm vào.” Giọng anh rất lạnh nhạt.
Tần Nùng giương mắt nhìn anh, đôi mắt đen sáng ngời mang theo một tầng hơi nước có vẻ đáng thương vô cùng, hệt như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
“Anh rể, anh không khó chịu ư?”
Đã cứng thành vậy còn nói như không có chuyện gì, năng lực tự chủ thật kinh người.
“Còn được.” Lý Thần Niên nói: “Anh quen rồi.”
Anh không lừa Tần Nùng. Mấy năm trước, sau khi xác nhận mình nghiện tình dục, anh đã bắt đầu học cách khống chế dục vọng của mình.
Bao năm trôi qua, hiệu quả vẫn khá rõ ràng.
“Đứng lên.” Anh nói với cô.
Tần Nùng ngoan ngoãn đứng lên, hỏi anh: “Có thể tắm rồi chứ?”
Lý Thần Niên trầm mặc đánh giá thân thể trần truồng của cô, nhíu mày hỏi: “Phía dưới của em nhiều lông, ngày thường em vệ sinh nó kiểu gì?”
Tần Nùng bị anh hỏi tới túng quẫn, mặt đỏ bừng lên. Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn dâm huyệt của mình, đúng là có nhiều lông thật, vừa đen vừa quăn, “Thì… Cứ lấy ít sữa tắm xong dùng tay xoa xoa…”
“Rửa vậy đã có thể rửa sạch?”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng câu hỏi phát ra lại khiến Tần Nùng muốn đào một cái hố chui vào. Quá tao!
“Hẳn là… có thể… đi…” Cô vẫn luôn rửa như vậy, chẳng lẽ còn có biện pháp vệ sinh nào khác?
Lý Thần Niên trầm mặc một hồi: “Cạo lông đi, như vậy cũng tiện vệ sinh.”
Tần Nùng xấu hổ tới đầu sắp bốc khói. Cô thật sự muốn tiến lên bịt chặt miệng anh rể, để anh ấy không nói được lời nào nữa.
Cạo lông và vân vân cũng quá xấu hổ. Hiện tại tay cô không tiện làm gì, chuyện cạo lông chắc chắn phải nhờ anh ấy giúp đỡ.
Tưởng tượng tới hình ảnh kia, Tần Nùng lại không dám ngẩng đầu lên, “Không… Không cần đâu, cứ tùy tiện rửa rửa là được rồi.”
Nhưng mà đại ma vương luôn nói một không hai, nói được làm được, rất nhanh anh đã lấy dao cạo râu bằng điện tới, sau đó lại bế cô đặt lên bồn rửa tay, chính anh thì kéo cái ghế kia qua ngồi xuống trước mặt cô.
Độ cao này khiến gương mặt tuấn tú vừa lúc đối diện với tiểu huyệt đang rộng mở của cô.
“Dang chân ra thêm chút nữa.” Anh bình tĩnh hạ lệnh.
“A…” Tần Nùng không ức chế nổi mà rên rỉ thành tiếng, tiếng rên kia vừa tao vừa mị, phá lệ câu người.
Nhưng dường như anh rể không bị cô câu mất, anh ấy vẫn đang chuyên chú thực hiện động tác trong tay. Có điều nơi bị thương thật sự quá gần nơi giữa hai chân, cuối cùng, mỗi lần anh có động tác, mu bàn tay đều sẽ cọ mạnh lên huyệt khẩu, cọ tới Tần Nùng phải ngẩng cổ, rên rỉ ngọt ngấy.
Nhưng không chờ Tần Nùng sảng đủ, Lý Thần Niên đã thu hồi màng bọc thực phẩm, đứng thẳng người dậy, vẻ mặt bình tĩnh: “Xong rồi.”
Nếu chỉ nhìn mặt anh có lẽ bạn sẽ tin rằng anh là người không thích tình dục. Nhưng sau khi anh đứng lên, Tần Nùng vừa liếc mắt đã có thể thấy được cây gậy nhô to phía dưới đũng quần anh.
Gậy gộc vừa thô vừa dài, cho dù bị quần bọc kín, nhưng chỉ riêng hình dáng và vị trí lộ ra vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Côn thịt thật thô!
“Anh rể…”
Dục vọng trong thân thể Tần Nùng đã cuộn trào, vừa nhìn thấy đại gia hỏa của anh, cô đã duỗi tay ra muốn sờ lên, không nghĩ tới tay lại bị anh nắm lấy.
“Đừng chạm vào.” Giọng anh rất lạnh nhạt.
Tần Nùng giương mắt nhìn anh, đôi mắt đen sáng ngời mang theo một tầng hơi nước có vẻ đáng thương vô cùng, hệt như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
“Anh rể, anh không khó chịu ư?”
Đã cứng thành vậy còn nói như không có chuyện gì, năng lực tự chủ thật kinh người.
“Còn được.” Lý Thần Niên nói: “Anh quen rồi.”
Anh không lừa Tần Nùng. Mấy năm trước, sau khi xác nhận mình nghiện tình dục, anh đã bắt đầu học cách khống chế dục vọng của mình.
Bao năm trôi qua, hiệu quả vẫn khá rõ ràng.
“Đứng lên.” Anh nói với cô.
Tần Nùng ngoan ngoãn đứng lên, hỏi anh: “Có thể tắm rồi chứ?”
Lý Thần Niên trầm mặc đánh giá thân thể trần truồng của cô, nhíu mày hỏi: “Phía dưới của em nhiều lông, ngày thường em vệ sinh nó kiểu gì?”
Tần Nùng bị anh hỏi tới túng quẫn, mặt đỏ bừng lên. Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn dâm huyệt của mình, đúng là có nhiều lông thật, vừa đen vừa quăn, “Thì… Cứ lấy ít sữa tắm xong dùng tay xoa xoa…”
“Rửa vậy đã có thể rửa sạch?”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng câu hỏi phát ra lại khiến Tần Nùng muốn đào một cái hố chui vào. Quá tao!
“Hẳn là… có thể… đi…” Cô vẫn luôn rửa như vậy, chẳng lẽ còn có biện pháp vệ sinh nào khác?
Lý Thần Niên trầm mặc một hồi: “Cạo lông đi, như vậy cũng tiện vệ sinh.”
Tần Nùng xấu hổ tới đầu sắp bốc khói. Cô thật sự muốn tiến lên bịt chặt miệng anh rể, để anh ấy không nói được lời nào nữa.
Cạo lông và vân vân cũng quá xấu hổ. Hiện tại tay cô không tiện làm gì, chuyện cạo lông chắc chắn phải nhờ anh ấy giúp đỡ.
Tưởng tượng tới hình ảnh kia, Tần Nùng lại không dám ngẩng đầu lên, “Không… Không cần đâu, cứ tùy tiện rửa rửa là được rồi.”
Nhưng mà đại ma vương luôn nói một không hai, nói được làm được, rất nhanh anh đã lấy dao cạo râu bằng điện tới, sau đó lại bế cô đặt lên bồn rửa tay, chính anh thì kéo cái ghế kia qua ngồi xuống trước mặt cô.
Độ cao này khiến gương mặt tuấn tú vừa lúc đối diện với tiểu huyệt đang rộng mở của cô.
“Dang chân ra thêm chút nữa.” Anh bình tĩnh hạ lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất