[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 9: Phi Hổ Cũng Tới Rồi 3

Trước Sau
Hàn Trí Viễn cũng muốn đi theo, lúc chuẩn bị lên xe, Hoắc Tư Tiêu vội vàng tím lấy cổ áo cậu: “Có phải cậu đính hôn đâu, đi theo làm gì? Cậu đi lấy giúp tôi phiếu đồng hồ, phiếu radio qua đây.”

Hàn Trí Viễn tức giận hét lên: “Sao lại là tôi?”

Hoắc Tư Tiêu liếc cậu ta một cái: “Cậu nhàn rỗi nhất, không cậu thì là ai!”

Hàn Trí Viễn tuy không phục, nhưng vì hạnh phúc của anh em, cuối cùng vẫn đồng ý đi kiếm phiếu.”

Dì Vương bên kia xe trợn tròn mắt, che miệng: “Trời ơi, lần đầu tiên trong đời tôi mới được ngồi xe bốn bánh đấy, hạnh phúc quá, bây giờ có bảo tôi đi chết tôi cũng đi!”

Lưu Quế Phụng trừng bà một cái: “Không có tiền đồ!”

Dì Vương cười ngốc, ngồi trên xe về thôn, đủ để dì ấy khoe khoang cả năm.

Lúc lên xe, dì Vương phấn khích đến nỗi chân mềm nhũn, leo lên mấy lần mới lên được xe.

Nhìn ghế xe sạch sẽ, dì ấy sợ làm hỏng, không dám đặt mông xuống.

Lưu Quế Phụng nhìn thôi cũng đau răng, bà ấy nắm lấy cánh tay dì Vương, đẩy ngồi xuống ghế: “Đường không dễ đi, ngồi không cẩn thận, cẩn thận tôi ném dì ra ngoài đấy.”

Dì Vương sợ tới mức toàn thân căng thẳng, không dám cử động.

Kỹ năng lái xe của Hoắc Tư Tiêu rất tốt, trên đường đi không hề cảm thấy rung lắc.

Trong thôn không có đường cái nên chỉ đành để xe ở cổng thôn.

Hiện đang là thời điểm thu hoạch nên mọi người đều rất bận rộn, nên không có ai đến để hóng hớt cả.



Xuống xe, Tống Lạc Anh đưa mấy người về nhà, phát hiện có một người chưa đến, liền bảo dì Vương ra đồng gọi người, còn cô tiếp khách.

Nhà họ Tống là một căn nhà làm bằng gạch nung, ngoài phòng chính ta còn có bốn dãy phòng.

Nhà cửa tuy có chút cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.

Ngoài vườn trồng không ít rau, cạnh vườn rau là một chuồng gà làm bằng tre.

Năm 1975, nhà nước không cho phép nông dân tự mình chăn nuôi gia súc, gia cầm, mỗi hộ chỉ được nuôi năm con gà.

Vượt quá số lượng sẽ bị phê bình.

Chú chó đi dạo được một vòng quay về ngửi được mùi quen thuộc, liền lao tới chỗ Tống Lạc Anh.

Chú chó màu vàng này rất giống chú chó mà Tống Lạc Anh nuôi ở kiếp trước, khi nó lao tới, Tống Lạc Anh lập tức nghĩ đến chú chó cưng của mình: “Phi Hổ!”

Giọng cô run lên vì xúc động.

Phi Hổ sủa mấy tiếng.

Chủ nhân, là em, em cũng tới rồi.

Tống Lạc Anh mấy lần muốn ôm Phi Hổ vào lòng, nhưng vì đang có khách ở nhà nên phải nhịn.

---

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau