[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 16: Muốn Đổi Đối Tượng Kết Hôn 4

Trước Sau
Bà nội Tống nghe vậy, giọng điệu đầy tự hào: “Lạc Lạc là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Chờ đấy, nhà họ Tống sẽ càng ngày càng phất.”

Lời người lớn nói cũng có nguyên do.

Có năm, bà ấy bị bệnh phải nằm viện, bác sĩ nói con cháu về nhà chuẩn bị hậu sự.

Mọi người đều chuẩn bị áo liệm (1) đầy đủ rồi, chỉ đời bà ấy đi thôi.

(1): áo mặc cho người chết

Tuy nhiên, điều mọi người không ngờ tới là vào ngày Tống Lạc Anh chào đời, bệnh tình của bà đột nhiên khỏi, sức khoẻ ngày một tốt hơn.

Kể từ đó, hàng chục người nhà họ Tống đều nóng lòng muốn bế cô trong tay.

---

Dì Vương như cái loa, sau khi dì ấy truyền tin, mọi người trong thôn đều biết sính lễ của Tống Lạc Anh cao ngất ngưởng.

“Bà mối Vương, bà nói xem giáo cao ngất ngưởng là bao nhiêu?”

Bà mối Vương cũng không ngốc, sao có thể nói hết ra chứ: “Dù sao cũng cao hơn người trong thôn chúng ta.”

“Cao hơn cả con bé Mỹ Kiều à?”



Mấy nữ đồng chí tìm công nhân rất khó, nhưng là nữ chính trong sách, thì trên người luôn có ánh hào quang.

Bạn trai của cô ta là công nhân của nhà máy sắt thép, là thợ hàn loại 3, một tháng kiếm được hơn 50 tệ.

Sính lễ đính hôn của cô ta là 150.

Lúc đó đã gây chấn động trong thôn, dù sao đó cũng không phải con số nhỏ.

Bà mối Vương nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hơn Mỹ Kiều nhiều.”

“Cái gì? Hơn 150 nhiều?”

Bà mối Vương đẩy người phụ nữ đang tra hỏi kia: “Đi đi, đừng cản đường, tôi phải đi làm rồi!”

“Bà mối Vương, bà con không nói, rốt cuộc là bao nhiêu?”

“Hỏi tôi làm gì! Đi hỏi Xuân Hương ấy!”

Người đó vẻ mặt thất vọng: “Bà ấy sẽ không nói đâu!”

---



Mùa thu hoạch rất bận rộn.

Vương Xuân Hương cất đồ vào tủ, khoá cẩn thận lại rồi vội vàng ra đồng làm việc.

Hai vị lão trưởng cũng về nhà lớn, trong nhà chỉ còn Tống Lạc Anh.

Cô bắt chéo chân, gặm hạt dưa: “Phi Hổ, lộn nhào đi!”

Sau khi nhận lệnh, Phi Hổ nhanh nhẹn lộn một cái, còn biểu diễn động tác lộn ngược 360 độ.

Biểu diễn xong, mong đợi nhìn Tống Lạc Anh: “Gâu gâu…”

Chủ nhân, hài lòng chưa?

Tống Lạc Anh bóc một hạt dưa nhét vào miệng Phi Hổ: “Phi Hổ vẫn lợi hại như xưa, có mày ở đây tao không cô đơn chút nào, vào quân đội, tao sẽ mang mày theo!”

Chó không được phép lên tàu, nhưng có thể theo đội vận chuyển.

Một người một chó đang chơi đùa vui vẻ thì đột nhiên có một cơn đau truyền tới ở lòng bàn tay.

Tống Lạc Anh nhìn xuống, nhìn thấy lại có thêm một vết hoa đào.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau