[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 29: Đây Là Số Mệnh, Thật Ngưỡng Mộ! 1

Trước Sau
Ông nội không muốn người trong nhà bám đùi cháu gái mình liền nói một câu dập tắt hy vọng của mọi người: “Nghe nói nhà máy dệt mỗi năm tuyển người nhưng số lượng có hạn, người được tuyển bắt buộc là người thân của nhân viên, những người khác không thể báo danh, chuyện này, mọi người đừng mơ nữa.”

Ông không hề nói linh tinh, đây là sự thật.

“À, là như vậy! Vậy thì nhà họ Tống chúng ta cả đời cũng không cả khả năng thành công nhân được rồi!” Tia hy vọng vừa mới dấy lên, liền bị ông nội ném xuống vực sâu, tia sáng trong mắt Tống Thiết Trụ đã bị dập tắt từng chút một.

Tống Lạc Anh cười nói: “Không thể báo danh tuyển người thì có thể mua công việc mà! Con không tin, nhà máy lớn như vậy, lại không có người bán công việc!”

Tuy cô không mấy quan tâm đến việc làm công nhân nhưng người nhà cô lại thích cơ!

Đưa ra ý tưởng đã là một sự giúp đỡ rồi!

Bác cả Tống mắt sáng lên, đập bàn nói: “Không hổ danh là người được học cấp ba trong nhà, rất thông minh!”

Tống Tiểu Tư mím môi cười: “Bác cả, là học sinh cấp ba duy nhấp trong tám thôn gần đây.”

Bác gái hai nhà họ Tống đôi mắt cong cong cười: “Chúng ta không có học thức, nên nghe người có học thức đi.”

Tống Thiết Trụ trong lòng đang trùng xuống, giờ lại dấy lên ngọn lửa, hai mắt sáng lên, gần như thiêu đốt Tống Lạc Anh: “Đúng, chúng ta có thể mua công việc.”

mọi người tôi một câu bạn một câu, nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên Tống Lạc Anh nói: “Hôm nay Lý Thao tìm chị, nói anh rể trong nhà anh ta làm công nhân, địa vị của anh ta được tăng lên rồi, mai sau chỉ lấy công nhân, không muốn lấy phụ nữ chân lấm tay bùn.



Còn nói nhà mình nhiều anh em thì làm sao? Không phải toàn lũ nhà quê, không có giá trị!

Càng buồn cười là, anh ta lại muốn cưới con!

Ông, ông nói chuyện này phải xử lý như thế nào?”

Mọi người tức giận đến run người, môi ai cũng run lên.

Khuôn mặt ông nội ngày càng trầm xuống, đôi mắt như phủ một lớp sương: “Từ hôn, ngày mai từ hôn.”

Nếu biết A Tiêu có người thân ở nhà máy dệt, nhất định sẽ mượn danh nghĩa người thân đến thăm.

Ông không cho phép chuyện này xảy ra.

Vương Xuân Hương lo lắng chuyện từ hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái: “Ba, không ổn lắm đâu?”

Ông nội lấy ra khí thế đã từng đi đánh quỷ của mình, ánh mắt sắc bén nhìn qua: “Không ổn cái gì? Người ta đã nói như vậy rồi, mà vẫn trơ tráo tiếp tục sao, khí thế của con đâu?”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau