[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 47: Người Đàn Ông Này Chẳng Có Lí Lẽ Gì Cả! 2

Trước Sau
Lũ trẻ xem náo náo nhiệt hào hứng xúm lại xung quanh: ‘Cô dâu đến rồi, cô dâu đến rồi.”

Nhà họ Tống có ba người đưa dâu là bác gái cả, bác trai hai và Tống Tiểu Tư.

À, quên mất, còn có cả Phi Hổ.

Đưa dâu xong, sẽ ở nhà trai ăn cơm, khách khứa nhà gái sẽ ở lại đây ăn cơm.

Có rất nhiều người tới đây xem náo nhiệt.

Ở trong ở ngoài đều có rất nhiều người, Tống Lạc Anh không có cách nào đi, Hoắc Tư Tiêu sợ cô ngã, nên đã quỳ xuống để cõng cô.

Mọi người đều sững sờ.

Thời đại này rất bảo thế, thật sự không có ai làm như vậy.

Nhưng mà, bọn họ sắp thành vợ chồng rồi, vì thế mà hùa theo.

“Bé con Lạc mau leo lên, đừng có chần chừ!”

“Bé con Lạc, nhanh lên!”

Tống Lạc Anh cũng không phải người hay xấu hổ, cô giơ ô lên, nhảy lên lưng Hoắc Tư Tiêu luôn.



Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng Hoắc Tư Tiêu vẫn cảm nhận được sự mềm mại phía sau lưng, toàn thân anh cứng đờ, tai đỏ bừng.

Đi tới cổng thôn, Hoắc Tư Tiêu mở cửa đặt người xuống ghế sau, sau đó vứt chiếc ô đỏ sang một bên mới ngồi lên xe.

Đợi một lúc, lái xe vẫn chưa đến.

Quay đầu lại nhìn, thì thấy mấy chàng trai đi chung với anh bị mấy bác nông dân bao vây.

“Chàng trai, cháu bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa?”

“Chàng trai, cháu với bạn trai Lạc Lạc đều là quân nhân à?”

“Anh bạn trẻ, tôi có một đứa con gái mười tám tuổi, hay là, cậu dành ra chút thời gian gặp mặt đi!”

Hàn Chí Viễn lúc này cũng tới rồi, cậu ấy bị Hoắc Tư Tiêu bắt làm tài xế.

Lúc này, cậu bị mấy bác gái bao quanh hỏi có bạn gái chưa, cậu không biết nên đối phó thế nào, chớp mắt nói: “Bác à, cháu có bạn gái rồi!”

Thời gian dường như bị dừng lại, không còn bác gái nào nói nữa, biểu cảm cũng giống hệt nhau.

Vài giây sau, mấy người hừ lạnh một tiếng rồi chuyển mục tiêu.

Hàn Chí Viễn ngơ ngác: “...”



Có cần phũ phàng như thế không?

Mấy chàng trai khác cũng học theo: “Bác à, cháu có bạn gái rồi.”

“Cháu cũng có rồi.”

“Tháng sau cháu kết hôn, bác có thời gian đến chúc mừng cháu nhé!”

Người dân lập tức sững sờ.

Không thể trùng hợp như vậy được!

Trước khi người dân kịp phản ứng, mấy người đã rời đi.

Họ bước đến chiếc xe đạp, ra sức đạp, lập tức biến mất trước cổng thôn.

“A, chúng ta bị lừa rồi!” Người nói ra sức dậm chân.



Bây giờ là thời kì cách mạng văn hoá, các vùng nông thôn lớn đang trong thời đại thực hiện thời kì này.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau