[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 50: Người Đàn Ông Này Chẳng Có Lí Lẽ Gì Cả! 5

Trước Sau
Ngay lập tức lại tìm được người đàn ông chất lượng cao như vậy!

Tóc được lau khô, Tống Lạc Anh liền đi ngủ.

Hoắc Tư Tiêu nằm bên cạnh, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tống Lạc Anh, cúi người muốn hôn cô nhưng nhớ ra cô không thích mùi rượu nên kìm lại, không nhịn được chọc chọc vào đầu mũi Tống Lạc Anh: “Quyến rũ người khác mà lại không biết.”



Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tư Tiêu chạy bộ về nhà, thấy mấy người Vương Xuân Hương đang đứng trước cửa.

Hoắc Tư Tiêu đi qua chào hỏi: “Mẹ, sao mẹ ở đây sớm vậy?”

Nghĩ đến đứa con gái mình nuôi nấng rời khỏi nơi mình nuôi dưỡng, Vương Xuân Hương trằn trọc suốt đêm không ngủ được.

Ngủ không ngon giấc, còn có Tống Tiểu Tư chỉ nghĩ đến việc được vào nhà máy làm công nhân khiến cô ấy vui vẻ mà quay vòng vòng.

Hai người đã thức dậy khi nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên.

Trời còn chưa sáng hẳn, họ cũng không thắp đèn, mơ hồ nhìn thấy mấy cái bóng, dọa họ sợ hãi hét lên, nóc nhà gần như bay cả lên.

Nghĩ tới buổi sáng thức dậy không vui vẻ gì, sắc mặt Vương Xuân Hương lập tức thay đổi, bà đưa cho Hoắc Tư Tiêu một chiếc túi da rắn: “Đưa đồ cho các con ấy mà. Vào quân đội rồi, nhớ chăm sóc cho Lạc Lạc.”



Đây là tình yêu của ba mẹ dành cho con, không có lý do từ chối, Hoắc Tư Tiêu nhân lậy chiếc túi da rắn, mời mấy người vào nhà, tiện nói lại chuyện học nghề: “Anh ba, bộ phận vận chuyển đang tuyển người học nghề sửa chữa xe, anh có muốn thử không?”

Anh ba Tống không ngờ mới sáng sớm lại nghe được tin vui như vậy, anh ấy khó tin nhìn Hoắc Tư Tiêu: “Có được không?”

Hoắc Tư Tiêu nói lại lời anh đã nói với Tống Lạc Anh đêm qua trước mặt mọi người.

Cơ hội khó có được, chỉ cần có một phần mười cơ hội thôi, anh ba Tống cũng muốn thử.

“Không phải chỉ là mấy tháng sẽ không được trả điểm công, không có tiền thôi sao? Anh không sợ, anh sẽ học tử tế sẽ vượt qua kì thi.”

Hoắc Tư Tiêu rất tán thưởng tinh thần của anh ba Tống: “Nghe chiến hữu của em nói kì thì có chút phức tạp, tốt nhất anh nên xem sách nhiều hơn”

Vương Xuân Hương lại không lạc quan như anh ba Tống, bà sợ cuối cùng lại không được gì, còn bỏ lỡ việc kiếm điểm công: “Hay là, thôi đi?”

Trong mắt anh ba Tống lóe lên vẻ quyết tâm: “Đây là cơ hội để con có thể trở thành công nhân, con không thể từ bỏ,”

Phải mất một tiếng rưỡi để đi từ thị trấn tới ga tàu hoả.

Mấy người Vương Xuân Hương muốn đến ga tàu hoả, nhưng Tống Lạc Anh không chịu được cảnh ly biệt, nên không cho họ đi tiễn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau