Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 79
Nàng ấy muốn khiến nhị thiếu gia vắng mặt trong tiệc rượu của đại thiếu gia, khiến cho đại nhân tức giận đánh nhị thiếu gia một trận nhừ tử.
“Không đau không ngứa, không bằng không làm.” Vân Sơ lắc đầu: “Hôm nay không ít đại quan quý nhân tới Tạ phủ, làm con vợ cả của Tạ gia phải ra cửa đón khách, cho dù ngươi làm cách gì, cũng phải gọi nhị thiếu gia dậy trong phòng một khắc.”
Cửu Nhi vội vàng vào trong gọi người.
Một lúc sau, Tạ Thế Duy mặc y phục ra tới, chỉ là đêm qua nó uống nhiều rượu, gương mặt có hơi phù nề.
Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Con mới tám tuổi mà đã say rượu như vậy, nếu phụ thân con biết được chắc chắn sẽ phạt con quỳ từ đường, hôm nay là yến hội ăn mừng của đại ca con, chuyện này coi như cho qua, con mau lấy lại tinh thần, tập trung đón khách, rất nhiều đại quan quý nhân mang hài tử nhà mình theo, đến lúc đó con cùng bọn họ vui chơi ca múa, nhớ kỹ, thân phận của những người đó vô cùng cao quý, cẩn thận đừng đắc tội.”
Cửu Nhi đứng bên cạnh nhíu mày.
Nàng ấy dường như hiểu ra phu nhân đang muốn nói cái gì...
Vân Sơ đưa Tạ Thế Duy đến tiền viện.
Lão thái thái cùng Nguyên thị ở hậu viện chờ nữ quyến tới cửa.
Tạ Trung Thành cũng ở tiền viện phụ trách chiêu đãi nam khách.
Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc đưa theo đám hài tử Tạ gia ra cổng lớn, cung nghênh khách tới.
Người đến đầu tiên là Viên đại nhân và Viên phu nhân, còn có Viên thiếu gia, một nhà ba người chỉnh tề bước xuống xe ngựa.
“Tạ đại nhân đại hỉ.” Viên đại nhân đi tới, chắp tay nói: “Hôm nay có mang khuyển tử đến dự tiệc, hy vọng khuyển tử có thể học tập Tạ thiếu gia nhiều hơn, không cầu đỗ đầu, chỉ cần có thể thi đậu tú tài thì cũng là tổ tiên Viên gia ta hiển linh rồi.”
Tú tài tuy không phải là một danh hào khó có được, nhưng có được danh hào này mới có thể xem như là bước một bước đầu tiên vào quan trường, vô cùng quan trọng.
Tạ Cảnh Ngọc làm động tác mời khách: “Viên đại nhân, mời vào trong, Thế An, con đưa Viên đại nhân và Viên thiếu gia vào đi.”
Vân Sơ bảo Tạ Phinh đưa Viên phu nhân vào trong.
Chờ ba người Viên gia vào nhà, Tạ Cảnh Ngọc nhỏ giọng dặn dò gã hầu bên cạnh: “Giám sát ba người nhà này, có bất kỳ hành động khác thường nào thì phải lập tức tới báo với ta.”
Lần trước chính là người Viên gia động thủ khiến Tạ gia mất hết mặt mũi, nếu lần này Viên gia còn dám làm càn, hắn ta tuyệt đối không khách sáo.
Khách khứa cũng lục tục tới nơi.
Tiền viện và hậu viện dần dần trở nên náo nhiệt.
Một lúc sau, xe ngựa của phủ Tuyên Võ hầu cũng đến, sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc lập tức trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, cho dù có chán ghét người Tần gia thì vẫn phải tươi cười chào đón: “Hầu gia, hầu phu nhân, tiểu thế tử đại giá quang lâm, thật khiến Tạ gia như được soi sáng, mời vào trong.”
Tần Minh Hằng mang theo hầu phu nhân Lạc thị cùng với đích trưởng tử của hai người tới dự tiệc, tiểu thế tử hầu phủ khoảng chừng sáu tuổi, vô cùng trắng trẻo. “Ta nhớ rõ năm đó lúc còn chưa xuất các, ta có theo mẫu thân đến mừng tiệc trăng tròn của tiểu thế tử.” Vân Sơ mỉm cười trò chuyện cùng hầu phu nhân Lạc thị: “Chớp mắt một cái, tiểu thế tử đã lớn thế này.”
Lạc thị dịu dàng mỉm cười: “Năm đó ta cũng theo hầu gia đến Vân phủ uống rượu xuất các của Tạ phu nhân.”
Hai người cứ nói chuyện như vậy, quan hệ tự nhiên cũng thân thiết hơn.
Vì thân phận của đối phương cao nên Vân Sơ đích thân đưa người đến hậu viện, đám phu nhân trong hậu viện vội vàng đứng dậy thỉnh an.
Lạc thị là người hiền lành, cũng không cố ý ra vẻ, nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Vân Sơ tiếp tục ra cửa đón khách.
Một lúc sau thì người Vân gia cũng đã tới, vì có quan hệ thông gia nên ngoài lão tướng quân lớn tuổi và tướng quân đang trấn giữ biên cương thì toàn bộ người của Vân gia đều tới.
Vân phu nhân Lâm thị, Vân đại thiếu gia Vân Trạch, đại thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên, cùng với đích trưởng tử và đích trưởng nữ của hai người bọn họ, còn có ba đệ đệ muội muội con vợ lẽ của Vân Sơ, cả gia đình đều đến, thật là cho Tạ gia đủ mặt mũi.
Vân Sơ đưa người nhà vào trong, cố ý sắp xếp cho Lâm thị ngồi cùng Đới phu nhân, hai vị phu nhân trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đới đại nhân là quan văn Ngũ phẩm của triều đình, đích trưởng tử của ông ấy năm nay mười chín tuổi, năm kia đã đỗ tú tài, tất nhiên là kém xa Tạ Thế An nhưng thật sự đã tốt hơn khối người.
Đám công tử nhà quyền quý kinh thành hoặc là kế thừa tước vị gia nghiệp, hoặc là trực tiếp tham gia thi hội, trước khi vào trường thi, ai cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì... Dòng dõi thấp một chút thì không giống vậy, có thể thi đỗ tú tài, chứng tỏ có thể ăn được chén cơm của kẻ đọc sách, cũng có thể chứng minh người này khắc khổ hiếu học, quả thật là tốt hơn một đám ăn chơi trác táng.
Lâm thị vô cùng hài lòng với Đới nhị thiếu gia, cũng cho rằng vị thông gia tương lai Đới phu nhân này là người dễ ở chung, Đới phu nhân tất nhiên rất vừa ý thiên kim Vân gia, hai bên đều không có gì để bắt bẻ, hôn sự này xem như đã thành hơn phân nửa.
Vân Sơ đi qua nói: “Nhiễm tỷ nhi, muội theo ta đi lấy chút rượu trái cây tới cho các phu nhân nếm thử.”
Vân Nhiễm đứng lên, ngoan ngoãn theo sau Vân Sơ.
Nàng ấy theo Vân Sơ đi tới cửa thuỳ hoa, đây là nơi tiếp giáp giữa nội viện và ngoại viện, ở đó còn có một dãy hành lang dài.
Có thể nhìn thấy Tạ Thế An đang trò chuyện với một vài vị công tử ở đằng xa.
Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Người mặc áo xanh, tương đối cao ráo kia chính là Đới nhị thiếu gia, muội thấy thế nào?”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lỗ tai lập tức đỏ hồng, động tác gật đầu nhỏ đến mức bản thân nàng ấy cũng không nhận ra.
Vân Sơ không khỏi nhớ tới quá khứ, mẫu thân lúc đó cũng đưa nàng tới trốn sau bình phong, trộm nhìn mặt Tạ Cảnh Ngọc.
Khi đó Tạ Cảnh Ngọc là thiếu niên lang phong tư trác tuyệt, nàng vừa nhìn thoáng qua đã lập tức gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý gả, cứ như vậy mà thành nữ nhân Tạ gia.
Vì bản thân đã sa mưa nên nàng phải bảo vệ muội muội, không thể để muội ấy gặp phải chuyện như vậy.
Đới gia là nhà tốt nhất mà nàng chọn ra từ mấy trăm gia tộc, Nhiễm tỷ nhi gả qua đó, đời này hẳn là vô ưu vô lo.
Sau khi Vân Nhiễm gật đầu, Vân Sơ lại đưa Vân Nhiễm đi ngang qua chỗ đó cho Đới nhị thiếu gia nhìn một cái, chuyện này xem như đã định.
Dọc theo đường đi, Vân Nhiễm đỏ mặt tía tai, trông cứ như quả hồng chín.
“Không đau không ngứa, không bằng không làm.” Vân Sơ lắc đầu: “Hôm nay không ít đại quan quý nhân tới Tạ phủ, làm con vợ cả của Tạ gia phải ra cửa đón khách, cho dù ngươi làm cách gì, cũng phải gọi nhị thiếu gia dậy trong phòng một khắc.”
Cửu Nhi vội vàng vào trong gọi người.
Một lúc sau, Tạ Thế Duy mặc y phục ra tới, chỉ là đêm qua nó uống nhiều rượu, gương mặt có hơi phù nề.
Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Con mới tám tuổi mà đã say rượu như vậy, nếu phụ thân con biết được chắc chắn sẽ phạt con quỳ từ đường, hôm nay là yến hội ăn mừng của đại ca con, chuyện này coi như cho qua, con mau lấy lại tinh thần, tập trung đón khách, rất nhiều đại quan quý nhân mang hài tử nhà mình theo, đến lúc đó con cùng bọn họ vui chơi ca múa, nhớ kỹ, thân phận của những người đó vô cùng cao quý, cẩn thận đừng đắc tội.”
Cửu Nhi đứng bên cạnh nhíu mày.
Nàng ấy dường như hiểu ra phu nhân đang muốn nói cái gì...
Vân Sơ đưa Tạ Thế Duy đến tiền viện.
Lão thái thái cùng Nguyên thị ở hậu viện chờ nữ quyến tới cửa.
Tạ Trung Thành cũng ở tiền viện phụ trách chiêu đãi nam khách.
Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc đưa theo đám hài tử Tạ gia ra cổng lớn, cung nghênh khách tới.
Người đến đầu tiên là Viên đại nhân và Viên phu nhân, còn có Viên thiếu gia, một nhà ba người chỉnh tề bước xuống xe ngựa.
“Tạ đại nhân đại hỉ.” Viên đại nhân đi tới, chắp tay nói: “Hôm nay có mang khuyển tử đến dự tiệc, hy vọng khuyển tử có thể học tập Tạ thiếu gia nhiều hơn, không cầu đỗ đầu, chỉ cần có thể thi đậu tú tài thì cũng là tổ tiên Viên gia ta hiển linh rồi.”
Tú tài tuy không phải là một danh hào khó có được, nhưng có được danh hào này mới có thể xem như là bước một bước đầu tiên vào quan trường, vô cùng quan trọng.
Tạ Cảnh Ngọc làm động tác mời khách: “Viên đại nhân, mời vào trong, Thế An, con đưa Viên đại nhân và Viên thiếu gia vào đi.”
Vân Sơ bảo Tạ Phinh đưa Viên phu nhân vào trong.
Chờ ba người Viên gia vào nhà, Tạ Cảnh Ngọc nhỏ giọng dặn dò gã hầu bên cạnh: “Giám sát ba người nhà này, có bất kỳ hành động khác thường nào thì phải lập tức tới báo với ta.”
Lần trước chính là người Viên gia động thủ khiến Tạ gia mất hết mặt mũi, nếu lần này Viên gia còn dám làm càn, hắn ta tuyệt đối không khách sáo.
Khách khứa cũng lục tục tới nơi.
Tiền viện và hậu viện dần dần trở nên náo nhiệt.
Một lúc sau, xe ngựa của phủ Tuyên Võ hầu cũng đến, sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc lập tức trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, cho dù có chán ghét người Tần gia thì vẫn phải tươi cười chào đón: “Hầu gia, hầu phu nhân, tiểu thế tử đại giá quang lâm, thật khiến Tạ gia như được soi sáng, mời vào trong.”
Tần Minh Hằng mang theo hầu phu nhân Lạc thị cùng với đích trưởng tử của hai người tới dự tiệc, tiểu thế tử hầu phủ khoảng chừng sáu tuổi, vô cùng trắng trẻo. “Ta nhớ rõ năm đó lúc còn chưa xuất các, ta có theo mẫu thân đến mừng tiệc trăng tròn của tiểu thế tử.” Vân Sơ mỉm cười trò chuyện cùng hầu phu nhân Lạc thị: “Chớp mắt một cái, tiểu thế tử đã lớn thế này.”
Lạc thị dịu dàng mỉm cười: “Năm đó ta cũng theo hầu gia đến Vân phủ uống rượu xuất các của Tạ phu nhân.”
Hai người cứ nói chuyện như vậy, quan hệ tự nhiên cũng thân thiết hơn.
Vì thân phận của đối phương cao nên Vân Sơ đích thân đưa người đến hậu viện, đám phu nhân trong hậu viện vội vàng đứng dậy thỉnh an.
Lạc thị là người hiền lành, cũng không cố ý ra vẻ, nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Vân Sơ tiếp tục ra cửa đón khách.
Một lúc sau thì người Vân gia cũng đã tới, vì có quan hệ thông gia nên ngoài lão tướng quân lớn tuổi và tướng quân đang trấn giữ biên cương thì toàn bộ người của Vân gia đều tới.
Vân phu nhân Lâm thị, Vân đại thiếu gia Vân Trạch, đại thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên, cùng với đích trưởng tử và đích trưởng nữ của hai người bọn họ, còn có ba đệ đệ muội muội con vợ lẽ của Vân Sơ, cả gia đình đều đến, thật là cho Tạ gia đủ mặt mũi.
Vân Sơ đưa người nhà vào trong, cố ý sắp xếp cho Lâm thị ngồi cùng Đới phu nhân, hai vị phu nhân trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đới đại nhân là quan văn Ngũ phẩm của triều đình, đích trưởng tử của ông ấy năm nay mười chín tuổi, năm kia đã đỗ tú tài, tất nhiên là kém xa Tạ Thế An nhưng thật sự đã tốt hơn khối người.
Đám công tử nhà quyền quý kinh thành hoặc là kế thừa tước vị gia nghiệp, hoặc là trực tiếp tham gia thi hội, trước khi vào trường thi, ai cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì... Dòng dõi thấp một chút thì không giống vậy, có thể thi đỗ tú tài, chứng tỏ có thể ăn được chén cơm của kẻ đọc sách, cũng có thể chứng minh người này khắc khổ hiếu học, quả thật là tốt hơn một đám ăn chơi trác táng.
Lâm thị vô cùng hài lòng với Đới nhị thiếu gia, cũng cho rằng vị thông gia tương lai Đới phu nhân này là người dễ ở chung, Đới phu nhân tất nhiên rất vừa ý thiên kim Vân gia, hai bên đều không có gì để bắt bẻ, hôn sự này xem như đã thành hơn phân nửa.
Vân Sơ đi qua nói: “Nhiễm tỷ nhi, muội theo ta đi lấy chút rượu trái cây tới cho các phu nhân nếm thử.”
Vân Nhiễm đứng lên, ngoan ngoãn theo sau Vân Sơ.
Nàng ấy theo Vân Sơ đi tới cửa thuỳ hoa, đây là nơi tiếp giáp giữa nội viện và ngoại viện, ở đó còn có một dãy hành lang dài.
Có thể nhìn thấy Tạ Thế An đang trò chuyện với một vài vị công tử ở đằng xa.
Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Người mặc áo xanh, tương đối cao ráo kia chính là Đới nhị thiếu gia, muội thấy thế nào?”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lỗ tai lập tức đỏ hồng, động tác gật đầu nhỏ đến mức bản thân nàng ấy cũng không nhận ra.
Vân Sơ không khỏi nhớ tới quá khứ, mẫu thân lúc đó cũng đưa nàng tới trốn sau bình phong, trộm nhìn mặt Tạ Cảnh Ngọc.
Khi đó Tạ Cảnh Ngọc là thiếu niên lang phong tư trác tuyệt, nàng vừa nhìn thoáng qua đã lập tức gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý gả, cứ như vậy mà thành nữ nhân Tạ gia.
Vì bản thân đã sa mưa nên nàng phải bảo vệ muội muội, không thể để muội ấy gặp phải chuyện như vậy.
Đới gia là nhà tốt nhất mà nàng chọn ra từ mấy trăm gia tộc, Nhiễm tỷ nhi gả qua đó, đời này hẳn là vô ưu vô lo.
Sau khi Vân Nhiễm gật đầu, Vân Sơ lại đưa Vân Nhiễm đi ngang qua chỗ đó cho Đới nhị thiếu gia nhìn một cái, chuyện này xem như đã định.
Dọc theo đường đi, Vân Nhiễm đỏ mặt tía tai, trông cứ như quả hồng chín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất