Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 144
“Cho nên ——” Vân Sơ bình tĩnh nhìn hắn ta: “Đêm động phòng hoa chúc đó, là ngươi đúng không?”
Sau khi Tạ Thế Duy đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, cách giải quyết của Tạ Cảnh Ngọc là đưa nàng tới hầu phủ, dâng hiến nàng cho Tuyên Võ hầu để thoát họa.
Vì thế nàng có lý do hoài nghi Tạ Cảnh Ngọc đã mang nàng ra đổi lấy thần dược để chữa bệnh cho Nguyên thị.
Nguyên thị đổi được một mạng, còn nàng chỉ mất đi một đêm tân hôn mà thôi... Trong cảm nhận của Tạ Cảnh Ngọc, tính mạng của mẹ chồng tất nhiên quan trọng hơn sự trong sạch của nàng nhiều.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao bao nhiêu năm qua Tạ Cảnh Ngọc không hề bước vào phòng của nàng, vì nàng đã mất đi trong sạch, hắn ta cảm thấy nàng không xứng với hắn ta.
Cũng có thể giải thích tại sao Tạ Cảnh Ngọc có thể bỏ rơi hai đứa nhỏ còn chưa tắt thở, bởi vì hai đứa trẻ đó căn bản không phải huyết mạch của Tạ gia.
Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, Tạ Cảnh Ngọc có là súc sinh thì cũng không thể nào bỏ rơi cốt nhục của mình, trừ phi đó không phải là hài tử của hắn ta.
Vân Sơ thấy sắc mặt của Tần Minh Hằng thay đổi, nàng biết nàng đã đoán đúng rồi.
Cũng không cảm giác vui sướng vì mình đã đoán đúng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Đời trước nàng thật sự quá ngu ngốc, đến c.h.ế.t cũng không biết được những chuyện này.
Nàng bưng chung trà uống một ngụm, tiếp tục nói: “Tại sao ngươi biết hai bộ hài cốt kia không phải nhi nữ của ta?”
“Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ hài tử.” Tần Minh Hằng cụp mắt: “Hài tử trên tay hắn ta vẫn còn sống, hắn ta lại nhẫn tâm vứt bọn nó giữa trời tuyết.”
Trái tim Vân Sơ co rút lại: “Vứt ở nơi nào?”
“Ai mà nhớ được?” Tần Minh Hằng mở quạt giấy: “Dù sao cũng là vứt ở ngoài thành, thành Nam hay thành Bắc gì đó, lâu lắm rồi, ta không nhớ rõ.”
“Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết!” Vân Sơ thất thanh nói: “Ngươi có biết hai đứa nhỏ đó cũng là cốt nhục của ngươi không!”
Người động phòng với nàng là Tần Minh Hằng, như vậy Tần Minh Hằng chính là phụ thân thân sinh của hài tử.
Hắn ta trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc bỏ rơi hai đứa nhỏ, tại sao, tại sao chứ...
“Ngươi bảo ta phải nói với ngươi thế nào?” Tần Minh Hằng cũng có chút kích động: “Ta dùng thủ đoạn không chính đáng để chiếm hữu ngươi, ta có mặt mũi gì để đi nói với ngươi, ta sợ ngươi dùng ánh mắt như bây giờ nhìn ta, tràn đầy chán ghét... Hai hài tử kia là cốt nhục của ta thật sao, dựa vào cái gì? Tạ Cảnh Ngọc ngày ngày đều cùng giường cùng gối với ngươi còn không muốn tiếp nhận bọn nó, ngươi dựa vào đâu mà yêu cầu một người ngoài như ta phải làm như vậy!”
Vân Sơ nhắm chặt hai mắt.
Nàng không có cách nào nói cho Tần Minh Hằng biết nàng và Tạ Cảnh Ngọc chưa bao giờ cùng phòng.
Tuy nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân băng thanh ngọc khiết nhưng cũng không bao giờ ngờ được thân thể của mình lại dơ bẩn như vậy.
Nhưng nàng biết đây không phải là lỗi của nàng.
“Vân Sơ, ngươi biết không, thật lâu trước đây, lúc ta còn chưa cưới thê tử, ta đã từng xin Vân gia gả ngươi cho ta.” Tần Minh Hằng chống bàn, trầm giọng nói: “Nhưng mẫu thân ngươi lại không muốn gả ngươi cho ta, vừa lúc Hoàng Thượng tứ hôn, ta chỉ có thể cưới nữ nhi Lạc gia, ta cũng từng thật lòng chúc ngươi tìm được một tấm chồng viên mãn, nhưng ta thật không ngờ mẫu thân ngươi lại gả ngươi cho Tạ Cảnh Ngọc! Ta chẳng qua chỉ dùng một viên thuốc dụ hoặc hắn ta, vậy mà hắn ta lại đồng ý, là hắn ta đích thân bỏ thuốc ngươi, đưa ngươi đến phủ Tuyên Võ hầu, ngươi mặc giá y nằm trên giường của ta...”
“Đừng nói nữa!” Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, ghế dựa cũng bị nàng xô ngã.
Người xem chọi gà xung quanh cũng nhìn sang, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vân Sơ không rảnh quan tâm tới những ánh nhìn này.
Nàng đã biết được điều mình muốn biết, không cần phải ở lâu hơn.
“Từ từ!” Tần Minh Hằng đuổi theo, từ lầu hai đuổi tới lầu một: “Vân Sơ, ta và ngươi đã có quan hệ xác thịt, cũng chính là phu thê thật sự, mặc kệ ngươi không muốn thừa nhận tới đâu thì nó cũng đã xảy ra, ta nguyện ý phụ trách đêm tân hôn đó, tuy ta xấu xa nhưng ít nhất ta vẫn thẳng thắn hơn Tạ Cảnh Ngọc, ngươi gả cho ta, ta...”
Hắn ta còn chưa dứt lời thì một âm thanh ôn như truyền đến: “Hầu gia, Tạ phu nhân, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Vân Sơ nhìn sang, là phu nhân Tuyên Võ hầu, Lạc thị.
Vừa thấy thê tử tới, ánh mắt của Tần Minh Hằng lập tức dời khỏi người Vân Sơ, lui về phía sau vài bước, nhìn thê tử nói: “Sao nàng lại tới đây?”
“Tiểu tử này đòi đi xem chọi gà, ta mới đưa nó đến đây chơi một chút.” Lạc thị kéo hài tử: “Cha con cũng ở đây, con ở đây xem với cha con đi, ta không có hứng thú với mấy thứ này.”
Tần Minh Hằng kéo nhi tử của mình đi.
Lạc thị nhìn về phía Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì Vân Sơ lại hành lễ: “Xin lỗi hầu phu nhân, thần phụ không được khoẻ, xin thứ lỗi không thể tiếp chuyện.”
Vân Sơ vô thức đi dạo trên đường.
Ba người đi theo nàng, Thính Sương cùng Thu Đồng đều nghe rõ cuộc nói chuyện của nàng và Tần Minh Hằng, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng.
Đặc biệt là Thu Đồng, nàng ấy tới Tạ phủ dạy Vân Sơ học võ, không quá để ý tới việc ở nội trạch, câu chuyện lần này đã khiến nhận thức của nàng ấy hoàn toàn bị đảo lộn.
“Phu nhân, nhất định phải nói chuyện này cho Vân gia!” Thu Đồng trầm giọng nói: “Tạ Cảnh Ngọc không phải con người, Tuyên Võ hầu cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
Một hạ nhân mà dám gọi thẳng tên của chủ tử và tên húy của người quyền quý chính là bất kính, rõ ràng là nàng ấy đã vô cùng phẫn nộ.
“Nói cho Vân gia thì thế nào, xin lão nhân Vân gia ra mặt, hòa ly sao?” Vân Sơ cười cười: “Hòa ly chẳng phải quá hời cho Tạ gia rồi sao.”
Không nói đến việc hòa ly sẽ khiến Vân gia bị ảnh hưởng thế nào, nàng đồng ý hòa ly trở về Vân gia để nương và đại ca thay nàng đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù sao?
Nàng không phải hài tử ba tuổi, sớm đã qua cái giai đoạn gặp oan ức thì chạy đi tìm người cáo trạng.
Nhưng những chuyện sẽ xảy ra với Vân gia, nàng phải nói rõ cho cha nàng biết.
Nàng nhẹ giọng nói: “Sắp xếp thêm người đi hỏi thăm tường tận mọi chuyện của đêm tuyết bốn năm trước, mặc kệ là tốn bao nhiêu bạc, mất bao nhiêu thời gian, đều...”
“Mẫu thân!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang dội truyền đến.
Vân Sơ không cần ngẩng đầu thì cũng biết đây là giọng của ai.
Sau khi Tạ Thế Duy đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, cách giải quyết của Tạ Cảnh Ngọc là đưa nàng tới hầu phủ, dâng hiến nàng cho Tuyên Võ hầu để thoát họa.
Vì thế nàng có lý do hoài nghi Tạ Cảnh Ngọc đã mang nàng ra đổi lấy thần dược để chữa bệnh cho Nguyên thị.
Nguyên thị đổi được một mạng, còn nàng chỉ mất đi một đêm tân hôn mà thôi... Trong cảm nhận của Tạ Cảnh Ngọc, tính mạng của mẹ chồng tất nhiên quan trọng hơn sự trong sạch của nàng nhiều.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao bao nhiêu năm qua Tạ Cảnh Ngọc không hề bước vào phòng của nàng, vì nàng đã mất đi trong sạch, hắn ta cảm thấy nàng không xứng với hắn ta.
Cũng có thể giải thích tại sao Tạ Cảnh Ngọc có thể bỏ rơi hai đứa nhỏ còn chưa tắt thở, bởi vì hai đứa trẻ đó căn bản không phải huyết mạch của Tạ gia.
Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, Tạ Cảnh Ngọc có là súc sinh thì cũng không thể nào bỏ rơi cốt nhục của mình, trừ phi đó không phải là hài tử của hắn ta.
Vân Sơ thấy sắc mặt của Tần Minh Hằng thay đổi, nàng biết nàng đã đoán đúng rồi.
Cũng không cảm giác vui sướng vì mình đã đoán đúng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Đời trước nàng thật sự quá ngu ngốc, đến c.h.ế.t cũng không biết được những chuyện này.
Nàng bưng chung trà uống một ngụm, tiếp tục nói: “Tại sao ngươi biết hai bộ hài cốt kia không phải nhi nữ của ta?”
“Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ hài tử.” Tần Minh Hằng cụp mắt: “Hài tử trên tay hắn ta vẫn còn sống, hắn ta lại nhẫn tâm vứt bọn nó giữa trời tuyết.”
Trái tim Vân Sơ co rút lại: “Vứt ở nơi nào?”
“Ai mà nhớ được?” Tần Minh Hằng mở quạt giấy: “Dù sao cũng là vứt ở ngoài thành, thành Nam hay thành Bắc gì đó, lâu lắm rồi, ta không nhớ rõ.”
“Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết!” Vân Sơ thất thanh nói: “Ngươi có biết hai đứa nhỏ đó cũng là cốt nhục của ngươi không!”
Người động phòng với nàng là Tần Minh Hằng, như vậy Tần Minh Hằng chính là phụ thân thân sinh của hài tử.
Hắn ta trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc bỏ rơi hai đứa nhỏ, tại sao, tại sao chứ...
“Ngươi bảo ta phải nói với ngươi thế nào?” Tần Minh Hằng cũng có chút kích động: “Ta dùng thủ đoạn không chính đáng để chiếm hữu ngươi, ta có mặt mũi gì để đi nói với ngươi, ta sợ ngươi dùng ánh mắt như bây giờ nhìn ta, tràn đầy chán ghét... Hai hài tử kia là cốt nhục của ta thật sao, dựa vào cái gì? Tạ Cảnh Ngọc ngày ngày đều cùng giường cùng gối với ngươi còn không muốn tiếp nhận bọn nó, ngươi dựa vào đâu mà yêu cầu một người ngoài như ta phải làm như vậy!”
Vân Sơ nhắm chặt hai mắt.
Nàng không có cách nào nói cho Tần Minh Hằng biết nàng và Tạ Cảnh Ngọc chưa bao giờ cùng phòng.
Tuy nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân băng thanh ngọc khiết nhưng cũng không bao giờ ngờ được thân thể của mình lại dơ bẩn như vậy.
Nhưng nàng biết đây không phải là lỗi của nàng.
“Vân Sơ, ngươi biết không, thật lâu trước đây, lúc ta còn chưa cưới thê tử, ta đã từng xin Vân gia gả ngươi cho ta.” Tần Minh Hằng chống bàn, trầm giọng nói: “Nhưng mẫu thân ngươi lại không muốn gả ngươi cho ta, vừa lúc Hoàng Thượng tứ hôn, ta chỉ có thể cưới nữ nhi Lạc gia, ta cũng từng thật lòng chúc ngươi tìm được một tấm chồng viên mãn, nhưng ta thật không ngờ mẫu thân ngươi lại gả ngươi cho Tạ Cảnh Ngọc! Ta chẳng qua chỉ dùng một viên thuốc dụ hoặc hắn ta, vậy mà hắn ta lại đồng ý, là hắn ta đích thân bỏ thuốc ngươi, đưa ngươi đến phủ Tuyên Võ hầu, ngươi mặc giá y nằm trên giường của ta...”
“Đừng nói nữa!” Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, ghế dựa cũng bị nàng xô ngã.
Người xem chọi gà xung quanh cũng nhìn sang, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vân Sơ không rảnh quan tâm tới những ánh nhìn này.
Nàng đã biết được điều mình muốn biết, không cần phải ở lâu hơn.
“Từ từ!” Tần Minh Hằng đuổi theo, từ lầu hai đuổi tới lầu một: “Vân Sơ, ta và ngươi đã có quan hệ xác thịt, cũng chính là phu thê thật sự, mặc kệ ngươi không muốn thừa nhận tới đâu thì nó cũng đã xảy ra, ta nguyện ý phụ trách đêm tân hôn đó, tuy ta xấu xa nhưng ít nhất ta vẫn thẳng thắn hơn Tạ Cảnh Ngọc, ngươi gả cho ta, ta...”
Hắn ta còn chưa dứt lời thì một âm thanh ôn như truyền đến: “Hầu gia, Tạ phu nhân, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Vân Sơ nhìn sang, là phu nhân Tuyên Võ hầu, Lạc thị.
Vừa thấy thê tử tới, ánh mắt của Tần Minh Hằng lập tức dời khỏi người Vân Sơ, lui về phía sau vài bước, nhìn thê tử nói: “Sao nàng lại tới đây?”
“Tiểu tử này đòi đi xem chọi gà, ta mới đưa nó đến đây chơi một chút.” Lạc thị kéo hài tử: “Cha con cũng ở đây, con ở đây xem với cha con đi, ta không có hứng thú với mấy thứ này.”
Tần Minh Hằng kéo nhi tử của mình đi.
Lạc thị nhìn về phía Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì Vân Sơ lại hành lễ: “Xin lỗi hầu phu nhân, thần phụ không được khoẻ, xin thứ lỗi không thể tiếp chuyện.”
Vân Sơ vô thức đi dạo trên đường.
Ba người đi theo nàng, Thính Sương cùng Thu Đồng đều nghe rõ cuộc nói chuyện của nàng và Tần Minh Hằng, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng.
Đặc biệt là Thu Đồng, nàng ấy tới Tạ phủ dạy Vân Sơ học võ, không quá để ý tới việc ở nội trạch, câu chuyện lần này đã khiến nhận thức của nàng ấy hoàn toàn bị đảo lộn.
“Phu nhân, nhất định phải nói chuyện này cho Vân gia!” Thu Đồng trầm giọng nói: “Tạ Cảnh Ngọc không phải con người, Tuyên Võ hầu cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
Một hạ nhân mà dám gọi thẳng tên của chủ tử và tên húy của người quyền quý chính là bất kính, rõ ràng là nàng ấy đã vô cùng phẫn nộ.
“Nói cho Vân gia thì thế nào, xin lão nhân Vân gia ra mặt, hòa ly sao?” Vân Sơ cười cười: “Hòa ly chẳng phải quá hời cho Tạ gia rồi sao.”
Không nói đến việc hòa ly sẽ khiến Vân gia bị ảnh hưởng thế nào, nàng đồng ý hòa ly trở về Vân gia để nương và đại ca thay nàng đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù sao?
Nàng không phải hài tử ba tuổi, sớm đã qua cái giai đoạn gặp oan ức thì chạy đi tìm người cáo trạng.
Nhưng những chuyện sẽ xảy ra với Vân gia, nàng phải nói rõ cho cha nàng biết.
Nàng nhẹ giọng nói: “Sắp xếp thêm người đi hỏi thăm tường tận mọi chuyện của đêm tuyết bốn năm trước, mặc kệ là tốn bao nhiêu bạc, mất bao nhiêu thời gian, đều...”
“Mẫu thân!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang dội truyền đến.
Vân Sơ không cần ngẩng đầu thì cũng biết đây là giọng của ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất