Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 214
Giang di nương run rẩy: “Phu nhân, thiếp thân có thể hỏi một câu tại sao không?”
Vân Sơ cười cười.
Vì sao à.
Là vì đời trước, khi nàng sắp c.h.ế.t cũng chỉ có Nhàn tỷ nhi khóc lớn ôm lấy nàng, đánh vỡ chén rượu độc.
Là Nhàn tỷ nhi khiến nàng hiểu ra không phải nàng dạy dỗ sai hướng mà là có một số người khốn nạn từ trong xương cốt, dù có dạy dỗ thế nào thì cũng vẫn là những con quái vật ích kỷ m.á.u lạnh.
“Đừng để người khác biết tới những thứ này.” Vân Sơ nhìn nàng ấy nói: “Bảo vệ bản tâm, nuôi dạy Nhàn tỷ nhi cho tốt.”
Giang di nương có chút run rẩy: “Phu nhân, phu nhân muốn rời khỏi Tạ gia sao?”
Vân Sơ không trả lời, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
Giang di nương ôm tráp rời khỏi Sanh Cư, trở lại viện tử của mình, nàng ấy gọi Tạ Nhàn tới, mở chiếc tráp ra, nhẹ giọng nói: “Đây là của hồi môn phu nhân chuẩn bị cho con, dù sau này Tạ gia xảy ra chuyện gì, dù phụ thân con có rơi vào hoàn cảnh gì, có phu nhân chuẩn bị những thứ này cho con, tương lai con sẽ không quá thua thiệt.”
Tạ Nhàn cái hiểu cái không: “Mẫu thân rất thương con, con nhớ kỹ.”
“Đây là bí mật của mẫu tử chúng ta, con không được nói cho ngươi khác.” Giang di nương ôm nữ nhi: “Con phải nhớ cho kỹ, sau này có đi tới đâu thì cũng phải khắc ghi ân tình của phu nhân, nếu con có khả năng, nếu phu nhân cần con hỗ trợ, con nhất định phải tận sức tận lực.”
Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.
Vân Sơ bảo Thu Đồng ra ngoài hỏi thăm một chút tin tức.
Thu Đồng có võ công, thị vệ canh giữ Tạ phủ đều là tiểu tốt, nàng ấy chẳng tốn bao nhiêu sức đã rời khỏi Tạ phủ, đi một vòng trên phố rồi quay về bẩm báo với Vân Sơ.
“Phu nhân, hiện tại quán xá trên phố đều đang bàn tán chuyện của Tạ gia, nói Tạ gia cưới hậu nhân tội thần, nói Tạ đại thiếu gia khi quân phạm thượng, nói Tạ đại nhân ăn hối lộ trái pháp luật, người người đều đang chờ kịch vui của Tạ gia.”
Vân Sơ nhướng mắt: “Vậy người ta bàn tán chủ mẫu Tạ gia thế nào?”
“Đều nói chủ mẫu Tạ gia đáng thương, bị Tạ gia lừa quá thảm.” Thu Đồng lựa lời nói: “Tất cả mọi người đều đang thảo luận xem Vân gia có mượn dịp này để hòa ly với Tạ gia không.”
Thính Phong gật đầu: “Phu nhân, mau hòa ly đi, ở lại Tạ gia thật là đen đủi.”
Thính Tuyết cũng hùa theo: “Người Tạ gia lòng lang dạ sói, ăn hối lộ trái pháp luật, khi quân phạm thượng, phu nhân hòa ly cũng là thuận theo lòng người.”
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Hiện tại mọi người đều nói nàng đáng thương, nhưng nếu nàng lựa lúc này để hòa ly thật thì Tạ gia sẽ trở thành bên yếu thế trong mắt mọi người, còn Vân gia lại thành kẻ bỏ đá xuống giếng.
Cách nhìn của dân chúng cứ như cỏ đầu tường, gió thổi qua là đổi hướng.
Nàng mở miệng: “Còn chưa đến lúc.”
Tòa viện tử của nàng còn cần tu sửa, ở lại thêm một thời gian cũng không sao.
Quan trọng nhất là nàng còn muốn đưa tiễn Tạ Cảnh Ngọc một đoạn đường cuối cùng...
Chạng vạng, hạ nhân bưng đồ ăn lên, mặc dù Tạ gia đã tiêu điều nhưng Vân Sơ vẫn cứ đầy đủ như trước.
Nàng dùng xong cơm xong thì bảo người hầu hạ tắm gội, khoác một kiện sa y tựa vào giường đọc sách.
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi ra ngoài xem có chuyện gì.” Nàng sợ thủ vệ bên ngoài nhân lúc trời đêm lẻn vào Tạ gia, làm mấy chuyện không bằng cầm thú.
Thu Đồng chân trước vừa đi thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng động vang lên cạnh cửa sổ.
Nàng lập tức đứng dậy, nhanh chóng khoác áo ngoài, lấy đoản kiếm dưới gối đầu ra.
Vừa làm xong một loạt động tác thì đã thấy một thân ảnh cao lớn nhảy vào từ cửa sổ...
Vân Sơ không thể tin nhìn người trước mắt.
Chính là người vốn đã bị lưu đày, Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng.
Vì phong thư kia của nàng mà Tần Minh Hằng bị cuốn vào việc Lưu phò mã dâm loạn cung đình, Lạc thị còn gõ Đăng Văn Cổ, phủ Tuyên Võ hầu cứ như vậy mà biến mất, cuối cùng Tần Minh Hằng bị phán lưu đày ba ngàn dặm... Theo lý thuyết, hắn ta hẳn là đang trên đường lưu đày, sao lại xuất hiện ở Tạ gia.
“Nhìn thấy ta rất bất ngờ đúng không?”
Tần Minh Hằng gỡ áo choàng đen trên người xuống, đi tới trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhìn thấy trên mặt hắn ta đều là vết roi, vết cũ chưa lành đã thêm vết mới, trên cổ cũng toàn là vết thương, chắc toàn thân cũng không có được chỗ nào lành lặn.
“Đương nhiên là ngoài ý muốn.” Nàng cười như không cười: “Tuyên Võ hầu vốn đã bị phán lưu đày, lại tự mình trốn đi, ngươi nói thứ đang chờ đợi ngươi là gì?”
Tần Minh Hằng nhìn nàng chằm chằm: “Ta rơi vào kết cục này có phải là do ngươi bày mưu không?”
“Ngươi khinh ta, nhục ta, còn muốn an toàn lui thân sao?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Lúc ngươi làm những chuyện dơ bẩn kia thì phải nên cầu nguyện đời này ta không biết gì cả, nếu ta biết rồi, ngươi nghĩ là ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Nếu không vì Tần Minh Hằng thì nàng ít nhất đã có thể quan hệ với trượng phu mang thai hài tử.
Cũng không phải vì trong lòng nàng có Tạ Cảnh Ngọc mà là nếu hài tử có huyết mạch của Tạ gia hu, Tạ Cảnh Ngọc sẽ không phát điên vứt bỏ hài tử còn thoi thóp, hài tử đến giờ cũng đã có thể an nghỉ...
Tần Minh Hằng cảm thấy may mắn vì hài tử đã không c.h.ế.t trên tay hắn ta, nếu không nàng sẽ không khiến cả phủ Tuyên Võ hầu sụp đổ nhanh chóng như vậy.
Nó sẽ giống như Tạ gia, từng chút từng chút bị phá vỡ, cửa nát nhà tan, chậm rãi dày vò, nhìn dầu hết đèn tắt, chịu hết khổ sở nhân gian...
“Ngươi thật sự quá nhẫn tâm!”
Tần Minh Hằng cắn răng, vết thương trên mặt lại thêm phần dữ tợn.
“Ngươi biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu không, năm ta mười tuổi, lần đầu tiên gặp ngươi ở Vân gia, ta đã bị dung mạo của ngươi hấp dẫn.” Hắn ta gằn từng chữ một: “Khi đó trong lòng ta đã có một giấc mộng, là một giấc mộng về ngươi, ta sẽ chờ tới lúc ta trưởng thành, cũng chờ ngươi lớn lên, đến lúc đó ta có thể đến Vân gia xin cưới ngươi, nhưng mẫu thân ngươi lại từ chối ta, ngươi có biết ta thương tâm và khổ sở thế nào không?”
“Ngươi biết lúc Hoàng Thượng tứ hôn cho ta và Lạc thị, ta đã nghĩ sẽ dùng tước vị này để kháng chỉ không? Nhưng ta lại sợ khi ta không còn là hầu gia nữa thì sẽ càng khó gặp được ngươi... Ta biết không nên có tâm tư xấu xa với ngươi như vậy, nhưng ngươi không biết ngươi đã chiếm hữu bao nhiêu mộng ước thời niên thiếu của ta đâu, ta không thể nào nhìn ngươi gả cho người khác...”
“Ta yêu ngươi như vậy, tại soa ngươi có thể đối xử với ta như thể... Ta cho ngươi tình yêu nhưng ngươi chỉ dành cho ta sự căm hận...”
“Vì sao, tại sao lại như vậy!”
Tần Minh Hằng như phát điên, tay chống lên bàn, nước mắt trào ra, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Vân Sơ không lộ ra chút cảm xúc nào, kiên nhẫn nghe xong, sau đó lại cười nói: “Dùng danh nghĩa tình yêu để hủy hoại cuộc đời của người khác, đó là tình yêu của ngươi sao?”
“Đúng vậy, đây chính là tình yêu của ta! Dơ bẩn, xấu xa, không thể công khai như vậy đấy!” Tần Minh Hằng quát: Nhưng Vân Sơ ngươi có biết hay không, nam nhân trong đêm tân hôn của ngươi không phải là ta! Nếu đã vậy, ngươi có còn cảm thấy ta hủy hoại cả đời của ngươi không!”
“Ngươi nói cái gì?”
Rốt cuộc sắc mặt của Vân Sơ cũng thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tần Minh Hằng cười lớn: “Ta nói nam nhân động phòng với ngươi vốn không phải ta, ta không làm gì cả, dựa vào đâu mà ta phải chịu đựng sự căm ghét và trả thù của ngươi, dựa vào đâu chứ!”
Vân Sơ cười cười.
Vì sao à.
Là vì đời trước, khi nàng sắp c.h.ế.t cũng chỉ có Nhàn tỷ nhi khóc lớn ôm lấy nàng, đánh vỡ chén rượu độc.
Là Nhàn tỷ nhi khiến nàng hiểu ra không phải nàng dạy dỗ sai hướng mà là có một số người khốn nạn từ trong xương cốt, dù có dạy dỗ thế nào thì cũng vẫn là những con quái vật ích kỷ m.á.u lạnh.
“Đừng để người khác biết tới những thứ này.” Vân Sơ nhìn nàng ấy nói: “Bảo vệ bản tâm, nuôi dạy Nhàn tỷ nhi cho tốt.”
Giang di nương có chút run rẩy: “Phu nhân, phu nhân muốn rời khỏi Tạ gia sao?”
Vân Sơ không trả lời, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
Giang di nương ôm tráp rời khỏi Sanh Cư, trở lại viện tử của mình, nàng ấy gọi Tạ Nhàn tới, mở chiếc tráp ra, nhẹ giọng nói: “Đây là của hồi môn phu nhân chuẩn bị cho con, dù sau này Tạ gia xảy ra chuyện gì, dù phụ thân con có rơi vào hoàn cảnh gì, có phu nhân chuẩn bị những thứ này cho con, tương lai con sẽ không quá thua thiệt.”
Tạ Nhàn cái hiểu cái không: “Mẫu thân rất thương con, con nhớ kỹ.”
“Đây là bí mật của mẫu tử chúng ta, con không được nói cho ngươi khác.” Giang di nương ôm nữ nhi: “Con phải nhớ cho kỹ, sau này có đi tới đâu thì cũng phải khắc ghi ân tình của phu nhân, nếu con có khả năng, nếu phu nhân cần con hỗ trợ, con nhất định phải tận sức tận lực.”
Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.
Vân Sơ bảo Thu Đồng ra ngoài hỏi thăm một chút tin tức.
Thu Đồng có võ công, thị vệ canh giữ Tạ phủ đều là tiểu tốt, nàng ấy chẳng tốn bao nhiêu sức đã rời khỏi Tạ phủ, đi một vòng trên phố rồi quay về bẩm báo với Vân Sơ.
“Phu nhân, hiện tại quán xá trên phố đều đang bàn tán chuyện của Tạ gia, nói Tạ gia cưới hậu nhân tội thần, nói Tạ đại thiếu gia khi quân phạm thượng, nói Tạ đại nhân ăn hối lộ trái pháp luật, người người đều đang chờ kịch vui của Tạ gia.”
Vân Sơ nhướng mắt: “Vậy người ta bàn tán chủ mẫu Tạ gia thế nào?”
“Đều nói chủ mẫu Tạ gia đáng thương, bị Tạ gia lừa quá thảm.” Thu Đồng lựa lời nói: “Tất cả mọi người đều đang thảo luận xem Vân gia có mượn dịp này để hòa ly với Tạ gia không.”
Thính Phong gật đầu: “Phu nhân, mau hòa ly đi, ở lại Tạ gia thật là đen đủi.”
Thính Tuyết cũng hùa theo: “Người Tạ gia lòng lang dạ sói, ăn hối lộ trái pháp luật, khi quân phạm thượng, phu nhân hòa ly cũng là thuận theo lòng người.”
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Hiện tại mọi người đều nói nàng đáng thương, nhưng nếu nàng lựa lúc này để hòa ly thật thì Tạ gia sẽ trở thành bên yếu thế trong mắt mọi người, còn Vân gia lại thành kẻ bỏ đá xuống giếng.
Cách nhìn của dân chúng cứ như cỏ đầu tường, gió thổi qua là đổi hướng.
Nàng mở miệng: “Còn chưa đến lúc.”
Tòa viện tử của nàng còn cần tu sửa, ở lại thêm một thời gian cũng không sao.
Quan trọng nhất là nàng còn muốn đưa tiễn Tạ Cảnh Ngọc một đoạn đường cuối cùng...
Chạng vạng, hạ nhân bưng đồ ăn lên, mặc dù Tạ gia đã tiêu điều nhưng Vân Sơ vẫn cứ đầy đủ như trước.
Nàng dùng xong cơm xong thì bảo người hầu hạ tắm gội, khoác một kiện sa y tựa vào giường đọc sách.
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi ra ngoài xem có chuyện gì.” Nàng sợ thủ vệ bên ngoài nhân lúc trời đêm lẻn vào Tạ gia, làm mấy chuyện không bằng cầm thú.
Thu Đồng chân trước vừa đi thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng động vang lên cạnh cửa sổ.
Nàng lập tức đứng dậy, nhanh chóng khoác áo ngoài, lấy đoản kiếm dưới gối đầu ra.
Vừa làm xong một loạt động tác thì đã thấy một thân ảnh cao lớn nhảy vào từ cửa sổ...
Vân Sơ không thể tin nhìn người trước mắt.
Chính là người vốn đã bị lưu đày, Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng.
Vì phong thư kia của nàng mà Tần Minh Hằng bị cuốn vào việc Lưu phò mã dâm loạn cung đình, Lạc thị còn gõ Đăng Văn Cổ, phủ Tuyên Võ hầu cứ như vậy mà biến mất, cuối cùng Tần Minh Hằng bị phán lưu đày ba ngàn dặm... Theo lý thuyết, hắn ta hẳn là đang trên đường lưu đày, sao lại xuất hiện ở Tạ gia.
“Nhìn thấy ta rất bất ngờ đúng không?”
Tần Minh Hằng gỡ áo choàng đen trên người xuống, đi tới trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhìn thấy trên mặt hắn ta đều là vết roi, vết cũ chưa lành đã thêm vết mới, trên cổ cũng toàn là vết thương, chắc toàn thân cũng không có được chỗ nào lành lặn.
“Đương nhiên là ngoài ý muốn.” Nàng cười như không cười: “Tuyên Võ hầu vốn đã bị phán lưu đày, lại tự mình trốn đi, ngươi nói thứ đang chờ đợi ngươi là gì?”
Tần Minh Hằng nhìn nàng chằm chằm: “Ta rơi vào kết cục này có phải là do ngươi bày mưu không?”
“Ngươi khinh ta, nhục ta, còn muốn an toàn lui thân sao?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Lúc ngươi làm những chuyện dơ bẩn kia thì phải nên cầu nguyện đời này ta không biết gì cả, nếu ta biết rồi, ngươi nghĩ là ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Nếu không vì Tần Minh Hằng thì nàng ít nhất đã có thể quan hệ với trượng phu mang thai hài tử.
Cũng không phải vì trong lòng nàng có Tạ Cảnh Ngọc mà là nếu hài tử có huyết mạch của Tạ gia hu, Tạ Cảnh Ngọc sẽ không phát điên vứt bỏ hài tử còn thoi thóp, hài tử đến giờ cũng đã có thể an nghỉ...
Tần Minh Hằng cảm thấy may mắn vì hài tử đã không c.h.ế.t trên tay hắn ta, nếu không nàng sẽ không khiến cả phủ Tuyên Võ hầu sụp đổ nhanh chóng như vậy.
Nó sẽ giống như Tạ gia, từng chút từng chút bị phá vỡ, cửa nát nhà tan, chậm rãi dày vò, nhìn dầu hết đèn tắt, chịu hết khổ sở nhân gian...
“Ngươi thật sự quá nhẫn tâm!”
Tần Minh Hằng cắn răng, vết thương trên mặt lại thêm phần dữ tợn.
“Ngươi biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu không, năm ta mười tuổi, lần đầu tiên gặp ngươi ở Vân gia, ta đã bị dung mạo của ngươi hấp dẫn.” Hắn ta gằn từng chữ một: “Khi đó trong lòng ta đã có một giấc mộng, là một giấc mộng về ngươi, ta sẽ chờ tới lúc ta trưởng thành, cũng chờ ngươi lớn lên, đến lúc đó ta có thể đến Vân gia xin cưới ngươi, nhưng mẫu thân ngươi lại từ chối ta, ngươi có biết ta thương tâm và khổ sở thế nào không?”
“Ngươi biết lúc Hoàng Thượng tứ hôn cho ta và Lạc thị, ta đã nghĩ sẽ dùng tước vị này để kháng chỉ không? Nhưng ta lại sợ khi ta không còn là hầu gia nữa thì sẽ càng khó gặp được ngươi... Ta biết không nên có tâm tư xấu xa với ngươi như vậy, nhưng ngươi không biết ngươi đã chiếm hữu bao nhiêu mộng ước thời niên thiếu của ta đâu, ta không thể nào nhìn ngươi gả cho người khác...”
“Ta yêu ngươi như vậy, tại soa ngươi có thể đối xử với ta như thể... Ta cho ngươi tình yêu nhưng ngươi chỉ dành cho ta sự căm hận...”
“Vì sao, tại sao lại như vậy!”
Tần Minh Hằng như phát điên, tay chống lên bàn, nước mắt trào ra, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Vân Sơ không lộ ra chút cảm xúc nào, kiên nhẫn nghe xong, sau đó lại cười nói: “Dùng danh nghĩa tình yêu để hủy hoại cuộc đời của người khác, đó là tình yêu của ngươi sao?”
“Đúng vậy, đây chính là tình yêu của ta! Dơ bẩn, xấu xa, không thể công khai như vậy đấy!” Tần Minh Hằng quát: Nhưng Vân Sơ ngươi có biết hay không, nam nhân trong đêm tân hôn của ngươi không phải là ta! Nếu đã vậy, ngươi có còn cảm thấy ta hủy hoại cả đời của ngươi không!”
“Ngươi nói cái gì?”
Rốt cuộc sắc mặt của Vân Sơ cũng thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tần Minh Hằng cười lớn: “Ta nói nam nhân động phòng với ngươi vốn không phải ta, ta không làm gì cả, dựa vào đâu mà ta phải chịu đựng sự căm ghét và trả thù của ngươi, dựa vào đâu chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất