Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 217
“Vân Sơ! Thứ độc phụ!”
“Ta đã làm theo lời ngươi nói, tại sao lại không buông tha cho ta!”
“Thuốc giải! Mau cho ta thuốc giải!”
Tạ Cảnh Ngọc như phát điên lăn lộn dưới đất, không ngừng rít gào.
Bảo hắn ta quỳ sám hối, hắn ta quỳ!
Bảo hắn ta viết thư hòa ly, hắn ta viết!
Hắn ta đã biết sai rồi, tại sao còn đối xử với hắn ta như vậy!
Hắn ta mới hai mươi tám tuổi, còn nhiều khát vọng chưa thực hiện, sao hắn ta có thể c.h.ế.t như vậy.
“Vân Sơ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi cứu ta.”
“Ta thật sự hối hận, ta không nên vứt bỏ hài tử của ngươi, cầu xin ngươi Vân Sơ.”
“Vân Sơ, cứu ta, cầu ngươi cứu ta...”
Vân Sơ đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn ta từ quay cuồng kịch liệt cho đến khi thoi thóp nằm run rẩy dưới đất, rồi dần dần không còn động đậy nữa.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt trợn to của hắn ta, thấy rõ hận ý và sự không cam lòng trong đó.
Trước nay nàng chưa từng nghĩ sẽ giữ lại cái mạng này của Tạ Cảnh Ngọc.
Chẳng qua lúc biết hài tử c.h.ế.t trong tay Tạ Cảnh Ngọc, nàng mới quyết định đích thân g.i.ế.c hắn ta.
Ngay thời khắc hắn ta tắt thở, ân oán của bọn họ mới xem như kết thúc hoàn toàn...
Vân Sơ duỗi tay, vuốt mắt cho hắn ta.
“Tạ Cảnh Ngọc, hy vọng kiếp sau ngươi sẽ làm một người đường đường chính chính, ngươi an giấc ngàn thu đi.”
Mí mắt Tạ Cảnh Ngọc khép lại.
Hắn ta nằm dưới đất, trong một tia ý niệm cuối cùng còn sót lại, hắn ta dường như đã nhìn thấy một bức họa thịnh thế.
Hắn ta thành quan Tam phẩm của Hộ bộ, sau mười năm An ca nhi trúng tam nguyên đã trở thành phó lãnh đạo của Nội Các, không biết vì sao mà Phinh tỷ nhi đã trở thành sủng phi của Hoàng Thượng, đứa hài tử không nên thân là Duy ca nhi lại trở thành tướng quân Tam phẩm thống lĩnh chục ngàn quân... Tạ gia trở thành quý tộc của kinh thành, trở thành gia tộc mà người người muốn vây quanh...
Bức họa tốt đẹp cỡ nào, tương lai lý tưởng cỡ nào, chỉ là hắn ta không chạm tới được...
Lúc bức họa biến mất, Tạ Cảnh Ngọc cũng dần dần mất đi hơi thở cuối cùng...
“Người đâu.”
Vân Sơ mở miệng gọi một tiếng, Thu Đồng và Thính Tuyết luôn canh giữ bên ngoài lập tức đi vào, Thính Phong tiếp tục canh giữ.
Lúc nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc im hơi lặng tiếng nằm dưới đất, hai người đều không quá kinh ngạc, bọn họ đã biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chẳng qua là sớm hơn dự tính một chút mà thôi.
Không cần Vân Sơ sai bảo, hai người đã bắt tay vào làm việc.
Một khắc sau, Thính Phong kinh hoảng thất thố chạy đi tìm người Tạ gia.
Lúc này những chủ tử khác của Tạ gia đều tụ tập trong viện của Nguyên thị và Tạ Trung Thành, bọn họ ngồi ở chủ vị, mấy di nương theo thứ tự ngồi xuống.
“Gọi các ngươi tới đây là muốn các ngươi cùng nhau nghĩ cách.” Tạ Trung Thành mở miệng: “Tạ gia lúc này bị vây khốn trong nhà, thật sự là bị động, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết. Một là chuyện của An ca nhi, hai là chuyện của Cảnh Ngọc, cả hai việc này đều cần bạc xử lý, cũng đâu thể chờ mọi chuyện đã rồi mới xử lý, các ngươi nói có đúng không?”
Mấy di nương sôi nổi gật đầu.
Bọn họ không quan tâm Tạ Thế An ra sao nhưng Tạ Cảnh Ngọc xảy ra chuyện, hắn ta lại cùng một nhịp thở với bọn họ, bọn họ không thể nào đứng ngoài cuộc.
“Muốn ra phủ thì cần có bạc, tìm người làm việc cũng cần bạc, tính toán sơ sơ thì cũng phải mất ít nhất mười ngàn lượng.” Tạ Trung Thành thở dài: “Trong tay bọn ta bây giờ chỉ có khoảng bốn năm ngàn, cần các ngươi mỗi người đóng góp hơn một ngàn lượng...”
Đào di nương trừng to mắt: “Thiếp thân chỉ là di nương, nào có nhiều bạc như vậy?”
Giang di nương siết chặt khăn tay: “Lão gia, thiếp thân chỉ có hơn một trăm lượng, nguyện ý lấy ra toàn bộ.”
Nguyên thị mặt ủ mày ê: “Hơn một trăm lượng cũng không đủ mua chuộc thị vệ canh cửa, các ngươi đều mang hết trang sức ngày thường ra đi, chúng ta phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Thính Vũ ngập ngừng mở miệng: “Vì sao không tìm phu nhân?”
Nguyên thị lập tức trầm mặc. Sao bà ta lại không đi tìm Vân Sơ chứ, nhưng Vân Sơ lại cự tuyệt, bà ta còn biết làm thế nào...
Bà ta cũng đâu thể cưỡng ép Vân Sơ lấy của hồi môn ra, nếu truyền ra ngoài thì Tạ gia còn mặt mũi làm người sao?
Hơn nữa, tuy rằng bà ta là mẹ chồng nhưng lại chút sợ hãi Vân Sơ, chỉ cần Vân Sơ trưng ra bộ mặt lạnh lùng là bà ta không còn dám nói gì nữa.
“Tất nhiên sẽ tới tìm Sơ nhi.” Tạ Trung Thành lạnh lùng nói: “Hiện tại các ngươi có bao nhiêu bạc thì lấy ra bấy nhiêu bạc, chờ Tạ gia qua khỏi khốn cảnh này, tương lai sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Thính Vũ cắn cắn môi.
Mấy năm nay nàng ta cũng chỉ tích góp được bảy tám trăm lượng mà thôi, phải tiết kiệm nhiều năm như vậy, bảo nàng ta đưa ra hết, nàng ta thật sự không làm được.
Nàng ta im lặng một chút rồi mở miệng: “Lúc trước lão thái thái qua đời, không phải trong nhà kho còn rất nhiều thứ tốt sao, lúc này có thể lấy ra giải quyết những chuyện lửa sém lông mày.”
Vừa nói tới di vật của lão thái thái, Giang di nương lập tức khẩn trương.
Nàng ấy sợ người Tạ gia phát hiện di vật của lão thái thái bị ít đi, sợ những người này hiểu lầm là phu nhân lấy...
Lúc nàng ấy đang đắn đo thì đột nhiên nghe thấy tiếng người từ bên ngoài vọng vào.
“Không hay rồi, lão gia, thái thái, xảy ra chuyện lớn rồi, không hay rồi!”
Tạ Trung Thành trầm mặt: “Là nha hoàn nào không có mắt, không hay cái gì, chúng ta vẫn rất tốt, Tạ gia vẫn vững vàng, nhất định sẽ khá lên!”
Thính Vũ vừa nghe tiếng đã biết là ai, mở miệng nói: “Là Thính Phong bên cạnh phu nhân.”
Không đợi Tạ Trung Thành gọi vào, Thính Phong đã lảo đảo chạy vọt tới.
Sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi, nhi tức này càng ngày càng không đặt người cha chồng này vào mắt, nha hoàn bên cạnh cũng không hiểu quy củ như vậy!
“Đại nhân, đại nhân đã xảy ra chuyện!”
Nguyên thị vội đỡ lấy Thính Phong: “Ngươi từ từ nói, đại nhân xảy ra chuyện gì, làm sao vậy?”
“Không, không thở.” Thính Phong khóc òa lên: “Đại nhân tắt thở, mau, lão gia, thái thái, mau đi xem đi!”
Nguyên thị cả choáng váng, suýt nữa là ngã quỵ.
Mấy di nương trong phòng đại kinh thất sắc, ai nấy đều lộ ra vẻ khó tin.
Một đám người nhanh chóng đứng dậy chạy tới viện tử của Tạ Cảnh Ngọc.
Vừa bước vào cửa là đã có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc, trên cửa đầy những bình rượu nằm ngổn ngang.
Vân Sơ đứng trên bậc thang, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Tạ Trung Thành cũng không thèm nhìn nàng, bước thẳng vào phòng, nhìn người đang nằm trên giường.
“Cảnh Ngọc! Cảnh Ngọc!”
Tạ Trung Thành không dám tiến lên, chỉ hô to hai tiếng, nhưng người nằm đó lại không hề phản ứng lại.
Nguyên thị trực tiếp bổ nhào tới trước giường, cầm tay Tạ Cảnh Ngọc, nước mắt mất khống chế rơi lã chã.
“Cảnh Ngọc, nương tới rồi, nương ở đây...” Nguyên thị khóc không thành tiếng: “Con mở mắt nhìn nương được không, đừng bỏ lại bọn ta mà đi như vậy...”
Mấy di nương cũng nhào tới.
Giang di nương không thể tin nổi: “Đại nhân, ngài tỉnh lại đi, sao ngài cứ như vậy mà đi rồi...”
Đào di nương gào khóc: “Đại nhân, ngài đi rồi, Khang ca nhi phải làm sao đây, nó còn chờ phụ thân mời thần y đến chữa bệnh cho nó mà...”
Thính Vũ nghẹn ngào: “Đại nhân, đại phu đã nói bệnh của ngài phải kiêng rượu, sao ngài lại...”
Tạ Trung Thành đột nhiên quay đầu nhìn Vân Sơ đang đứng bên ngoài: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Phu quân hắn... hắn không thể chấp nhận cục diện hiện tại, muốn mượn rượu tiêu sầu.” Vân Sơ nhắm mắt: “Rượu có thể tiêu sầu, nhưng cũng là thứ đoạt mệnh.”
“Ngươi thân là thê tử, tại sao không khuyên nhủ nó?” Tạ Trung Thành bạo nộ, lảo đảo dựa vào cửa: “Cảnh Ngọc c.h.ế.t thì Tạ gia cũng xong rồi... Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với Tạ gia như vậy...”
Người sống thì còn có một tia hy vọng...
Người c.h.ế.t rồi thì sẽ không còn gì nữa...
Tạ gia thật sự xong rồi.
Vân Sơ nâng chân bước xuống bậc thang.
“Ta đã làm theo lời ngươi nói, tại sao lại không buông tha cho ta!”
“Thuốc giải! Mau cho ta thuốc giải!”
Tạ Cảnh Ngọc như phát điên lăn lộn dưới đất, không ngừng rít gào.
Bảo hắn ta quỳ sám hối, hắn ta quỳ!
Bảo hắn ta viết thư hòa ly, hắn ta viết!
Hắn ta đã biết sai rồi, tại sao còn đối xử với hắn ta như vậy!
Hắn ta mới hai mươi tám tuổi, còn nhiều khát vọng chưa thực hiện, sao hắn ta có thể c.h.ế.t như vậy.
“Vân Sơ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi cứu ta.”
“Ta thật sự hối hận, ta không nên vứt bỏ hài tử của ngươi, cầu xin ngươi Vân Sơ.”
“Vân Sơ, cứu ta, cầu ngươi cứu ta...”
Vân Sơ đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn ta từ quay cuồng kịch liệt cho đến khi thoi thóp nằm run rẩy dưới đất, rồi dần dần không còn động đậy nữa.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt trợn to của hắn ta, thấy rõ hận ý và sự không cam lòng trong đó.
Trước nay nàng chưa từng nghĩ sẽ giữ lại cái mạng này của Tạ Cảnh Ngọc.
Chẳng qua lúc biết hài tử c.h.ế.t trong tay Tạ Cảnh Ngọc, nàng mới quyết định đích thân g.i.ế.c hắn ta.
Ngay thời khắc hắn ta tắt thở, ân oán của bọn họ mới xem như kết thúc hoàn toàn...
Vân Sơ duỗi tay, vuốt mắt cho hắn ta.
“Tạ Cảnh Ngọc, hy vọng kiếp sau ngươi sẽ làm một người đường đường chính chính, ngươi an giấc ngàn thu đi.”
Mí mắt Tạ Cảnh Ngọc khép lại.
Hắn ta nằm dưới đất, trong một tia ý niệm cuối cùng còn sót lại, hắn ta dường như đã nhìn thấy một bức họa thịnh thế.
Hắn ta thành quan Tam phẩm của Hộ bộ, sau mười năm An ca nhi trúng tam nguyên đã trở thành phó lãnh đạo của Nội Các, không biết vì sao mà Phinh tỷ nhi đã trở thành sủng phi của Hoàng Thượng, đứa hài tử không nên thân là Duy ca nhi lại trở thành tướng quân Tam phẩm thống lĩnh chục ngàn quân... Tạ gia trở thành quý tộc của kinh thành, trở thành gia tộc mà người người muốn vây quanh...
Bức họa tốt đẹp cỡ nào, tương lai lý tưởng cỡ nào, chỉ là hắn ta không chạm tới được...
Lúc bức họa biến mất, Tạ Cảnh Ngọc cũng dần dần mất đi hơi thở cuối cùng...
“Người đâu.”
Vân Sơ mở miệng gọi một tiếng, Thu Đồng và Thính Tuyết luôn canh giữ bên ngoài lập tức đi vào, Thính Phong tiếp tục canh giữ.
Lúc nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc im hơi lặng tiếng nằm dưới đất, hai người đều không quá kinh ngạc, bọn họ đã biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chẳng qua là sớm hơn dự tính một chút mà thôi.
Không cần Vân Sơ sai bảo, hai người đã bắt tay vào làm việc.
Một khắc sau, Thính Phong kinh hoảng thất thố chạy đi tìm người Tạ gia.
Lúc này những chủ tử khác của Tạ gia đều tụ tập trong viện của Nguyên thị và Tạ Trung Thành, bọn họ ngồi ở chủ vị, mấy di nương theo thứ tự ngồi xuống.
“Gọi các ngươi tới đây là muốn các ngươi cùng nhau nghĩ cách.” Tạ Trung Thành mở miệng: “Tạ gia lúc này bị vây khốn trong nhà, thật sự là bị động, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết. Một là chuyện của An ca nhi, hai là chuyện của Cảnh Ngọc, cả hai việc này đều cần bạc xử lý, cũng đâu thể chờ mọi chuyện đã rồi mới xử lý, các ngươi nói có đúng không?”
Mấy di nương sôi nổi gật đầu.
Bọn họ không quan tâm Tạ Thế An ra sao nhưng Tạ Cảnh Ngọc xảy ra chuyện, hắn ta lại cùng một nhịp thở với bọn họ, bọn họ không thể nào đứng ngoài cuộc.
“Muốn ra phủ thì cần có bạc, tìm người làm việc cũng cần bạc, tính toán sơ sơ thì cũng phải mất ít nhất mười ngàn lượng.” Tạ Trung Thành thở dài: “Trong tay bọn ta bây giờ chỉ có khoảng bốn năm ngàn, cần các ngươi mỗi người đóng góp hơn một ngàn lượng...”
Đào di nương trừng to mắt: “Thiếp thân chỉ là di nương, nào có nhiều bạc như vậy?”
Giang di nương siết chặt khăn tay: “Lão gia, thiếp thân chỉ có hơn một trăm lượng, nguyện ý lấy ra toàn bộ.”
Nguyên thị mặt ủ mày ê: “Hơn một trăm lượng cũng không đủ mua chuộc thị vệ canh cửa, các ngươi đều mang hết trang sức ngày thường ra đi, chúng ta phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Thính Vũ ngập ngừng mở miệng: “Vì sao không tìm phu nhân?”
Nguyên thị lập tức trầm mặc. Sao bà ta lại không đi tìm Vân Sơ chứ, nhưng Vân Sơ lại cự tuyệt, bà ta còn biết làm thế nào...
Bà ta cũng đâu thể cưỡng ép Vân Sơ lấy của hồi môn ra, nếu truyền ra ngoài thì Tạ gia còn mặt mũi làm người sao?
Hơn nữa, tuy rằng bà ta là mẹ chồng nhưng lại chút sợ hãi Vân Sơ, chỉ cần Vân Sơ trưng ra bộ mặt lạnh lùng là bà ta không còn dám nói gì nữa.
“Tất nhiên sẽ tới tìm Sơ nhi.” Tạ Trung Thành lạnh lùng nói: “Hiện tại các ngươi có bao nhiêu bạc thì lấy ra bấy nhiêu bạc, chờ Tạ gia qua khỏi khốn cảnh này, tương lai sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Thính Vũ cắn cắn môi.
Mấy năm nay nàng ta cũng chỉ tích góp được bảy tám trăm lượng mà thôi, phải tiết kiệm nhiều năm như vậy, bảo nàng ta đưa ra hết, nàng ta thật sự không làm được.
Nàng ta im lặng một chút rồi mở miệng: “Lúc trước lão thái thái qua đời, không phải trong nhà kho còn rất nhiều thứ tốt sao, lúc này có thể lấy ra giải quyết những chuyện lửa sém lông mày.”
Vừa nói tới di vật của lão thái thái, Giang di nương lập tức khẩn trương.
Nàng ấy sợ người Tạ gia phát hiện di vật của lão thái thái bị ít đi, sợ những người này hiểu lầm là phu nhân lấy...
Lúc nàng ấy đang đắn đo thì đột nhiên nghe thấy tiếng người từ bên ngoài vọng vào.
“Không hay rồi, lão gia, thái thái, xảy ra chuyện lớn rồi, không hay rồi!”
Tạ Trung Thành trầm mặt: “Là nha hoàn nào không có mắt, không hay cái gì, chúng ta vẫn rất tốt, Tạ gia vẫn vững vàng, nhất định sẽ khá lên!”
Thính Vũ vừa nghe tiếng đã biết là ai, mở miệng nói: “Là Thính Phong bên cạnh phu nhân.”
Không đợi Tạ Trung Thành gọi vào, Thính Phong đã lảo đảo chạy vọt tới.
Sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi, nhi tức này càng ngày càng không đặt người cha chồng này vào mắt, nha hoàn bên cạnh cũng không hiểu quy củ như vậy!
“Đại nhân, đại nhân đã xảy ra chuyện!”
Nguyên thị vội đỡ lấy Thính Phong: “Ngươi từ từ nói, đại nhân xảy ra chuyện gì, làm sao vậy?”
“Không, không thở.” Thính Phong khóc òa lên: “Đại nhân tắt thở, mau, lão gia, thái thái, mau đi xem đi!”
Nguyên thị cả choáng váng, suýt nữa là ngã quỵ.
Mấy di nương trong phòng đại kinh thất sắc, ai nấy đều lộ ra vẻ khó tin.
Một đám người nhanh chóng đứng dậy chạy tới viện tử của Tạ Cảnh Ngọc.
Vừa bước vào cửa là đã có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc, trên cửa đầy những bình rượu nằm ngổn ngang.
Vân Sơ đứng trên bậc thang, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Tạ Trung Thành cũng không thèm nhìn nàng, bước thẳng vào phòng, nhìn người đang nằm trên giường.
“Cảnh Ngọc! Cảnh Ngọc!”
Tạ Trung Thành không dám tiến lên, chỉ hô to hai tiếng, nhưng người nằm đó lại không hề phản ứng lại.
Nguyên thị trực tiếp bổ nhào tới trước giường, cầm tay Tạ Cảnh Ngọc, nước mắt mất khống chế rơi lã chã.
“Cảnh Ngọc, nương tới rồi, nương ở đây...” Nguyên thị khóc không thành tiếng: “Con mở mắt nhìn nương được không, đừng bỏ lại bọn ta mà đi như vậy...”
Mấy di nương cũng nhào tới.
Giang di nương không thể tin nổi: “Đại nhân, ngài tỉnh lại đi, sao ngài cứ như vậy mà đi rồi...”
Đào di nương gào khóc: “Đại nhân, ngài đi rồi, Khang ca nhi phải làm sao đây, nó còn chờ phụ thân mời thần y đến chữa bệnh cho nó mà...”
Thính Vũ nghẹn ngào: “Đại nhân, đại phu đã nói bệnh của ngài phải kiêng rượu, sao ngài lại...”
Tạ Trung Thành đột nhiên quay đầu nhìn Vân Sơ đang đứng bên ngoài: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Phu quân hắn... hắn không thể chấp nhận cục diện hiện tại, muốn mượn rượu tiêu sầu.” Vân Sơ nhắm mắt: “Rượu có thể tiêu sầu, nhưng cũng là thứ đoạt mệnh.”
“Ngươi thân là thê tử, tại sao không khuyên nhủ nó?” Tạ Trung Thành bạo nộ, lảo đảo dựa vào cửa: “Cảnh Ngọc c.h.ế.t thì Tạ gia cũng xong rồi... Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với Tạ gia như vậy...”
Người sống thì còn có một tia hy vọng...
Người c.h.ế.t rồi thì sẽ không còn gì nữa...
Tạ gia thật sự xong rồi.
Vân Sơ nâng chân bước xuống bậc thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất