Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 348
Từ sau khi thành thân, Sở Dực đã không đến thư phòng nữa, địa điểm làm việc của hắn đã chuyển sang đông sương phòng của chủ viện, chủ yếu là để thuận tiện hơn.
Tuy không còn làm việc ở thư phòng nhưng trong thư phòng vẫn còn rất nhiều công văn sách cổ, mấy thứ này vô cùng trân quý, người cao quý như Sở Dực cũng luyến tiếc nếu chúng bị thiêu rụi.
Hắn lập tức đứng dậy: “Lập tức cho người thư phòng cứu hoả!”
Vân Sơ sờ đầu hai đứa nhỏ, bảo bọn nó ngoan ngoãn dùng bữa, sau đó đứng dậy cùng Sở Dực đi đến thư phòng.
May mà phát hiện kịp thời, thế lửa không quá lớn, chỉ thiêu cháy một gian phòng trống, vẫn chưa tạo thành tổn thất quá lớn.
“Phật Tổ phù hộ!” Nhĩ ma ma đứng ngoài cửa thư phòng, ra vẻ sợ hãi nói: “Từ lúc Vương gia khai phủ đến nay đã mười mấy năm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Vương gia, chuyện hôm nay nhất thiết phải tra rõ, nếu không không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
Vân Sơ bình thản nói: “Gọi hết nha hoàn bà tử trực ban tối nay tới đây.”
Thính Phong đứng đằng sau nàng lập tức đi làm.
Thính Phong nhanh chóng trở lại, phía sau còn có mấy nha hoàn bà tử, bà tử đi đầu tiên chính là bà tử hồi môn của Vân Sơ, họ Hà, người ta thường gọi bà ấy là Hà ma ma.
“Lão nô bái kiến Vương gia Vương phi.” Mặt mày Hà ma ma tái nhợt: “Chuyện nhà cửa của vương phủ đều do lão nô quản lý, trời vừa chập tối, lão nô đã cho thị vệ đi kiểm tra toàn bộ vương phủ một lần, xác định không có vấn đề gì thì lão nô mới đi ăn cơm, là lão nô sai!”
Bà ấy vừa mới tiếp nhận công việc ở vương phủ, việc lớn việc nhỏ gì cũng đích thân dặn dò, không dám lơ là chậm trễ.
Bà ấy cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng bà ấy biết một khi xảy ra chuyện thì lỗi sai thuộc về bà tử quản sự như bà ấy.
Bà ấy bị trách phạt cũng không sao, bà ấy chỉ lo vì bản thân thất trách, khiến Vương gia trách tội Vương phi...
Đầu gối Hà ma ma mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Đều là lão nô thất trách, xin Vương gia trách phạt!”
“Lửa lớn thiêu hủy một gian sương phòng, suýt nữa đã thiêu rụi kho sách của vương phủ, ngươi biết mấy quyển sách đó trân quý thế nào không, mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi.” Nhĩ ma ma lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi là quản sự của nội viện vương phủ, xảy ra chuyện như vậy, ngươi đáng chịu tội gì!”
Lúc này, Quách ma ma đã nghe thấy động tĩnh tìm tới nơi.
Lúc bà ấy nhìn thấy nóc nhà sương phòng kia bị thiêu rụi thì biểu cảm có chút nghiêm trọng.
Chẳng lẽ bà ấy đã làm sai rồi.
Thuộc hạ của Vương phi trước đây là hạ nhân của Vân gia, Vân gia có Vân phu nhân nên cũng không tới lượt mấy bà tử này đảm đương việc lớn.
Sau này Vương phi gả đến Tạ gia, mấy bà tử này chưởng quản Tạ gia năm năm, Tạ gia sa cơ thất thế có thể sánh với vương phủ sao?
Bà ấy vẫn là đánh giá quá cao năng lực của mấy bà tử bên cạnh Vương phi, bà ấy hẳn là nên từ từ chọn lựa chứ không phải trực tiếp đoạt quyền của Nhĩ ma ma.
Quách ma ma thở dài, đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Vân Sơ chậm mở miệng nói: “Vậy theo Nhĩ ma ma thì nên trừng phạt người làm sai như thế nào?”
Nhĩ ma ma nhìn Hà ma ma nói: “Theo luật lệ của vương phủ, người phạm sai lầm này phải bị đánh chết, nhưng Hà ma ma là hồi môn của Vương phi, đều phải để Vương phi xử trí mới phải.”
Hà ma ma không nhịn được run lên.
Bà ấy biết vương phủ không giống Vân gia, càng không giống Tạ gia, không thể nào cho người phạm sai lầm một cơ hội.
Tuy rằng Vương phi sẽ không đánh c.h.ế.t bà ấy nhưng bà ấy cũng không thể nào ở lại vương phủ được nữa.
Chỉ là bà ấy cảm thấy bản thân thật quá oan uổng.
Tối nay bà ấy đã đích thân tuần tra thư phòng một lần, không phát hiện bất cứ nguy cơ gây hỏa hoạn nào nên mới yên tâm rời đi.
Nhưng nếu bà ấy giải thích thì chẳng khác nào trốn tránh trách nhiệm, bà ấy chỉ có thể nhận.
“Vương phi, lão nô...”
Bà ấy vừa mới há mồm thì Vân Sơ đã giơ tay ý bảo bà ấy không cần nhiều lời.
Lúc này, chỉ thấy Thu Đồng vội vàng đi tới, mở miệng nói: “Vương phi...”
“Vương gia!” Trình Tự ở bên ngoài cũng nhanh chóng đi đến: “Tra được rồi, là có người cố ý phóng hỏa!”
Vân Sơ nhìn Sở Dực.
Sở Dực cũng nhìn nàng, ôn nhu nói: “Nếu có ta ở đây thì nàng không cần nhọc lòng nữa.”
Ngay sau đó, ngữ khí của hắn trở nên sắc bén: “Trình Tự, cẩn thận nói rõ ràng!”
Trình Tự nhẹ nhàng vỗ tay.
Một đám phủ binh áp giải ba bà tử đi vào.
Sắc mặt ba bà tử trông như vừa c.h.ế.t cha c.h.ế.t nương, đầu gối mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất.s Sắc mặt Nhĩ ma ma lập tức trầm xuống.
Bà bà tử này là lão nhân của vương phủ, vô cùng quen thuộc nơi này, làm việc lưu loát sạch sẽ, bà ta không rõ vì sao bọn họ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
“Vương gia, hỏa hoạn xảy ra ở thư phòng là do ba bà tử này ác ý phóng hỏa.” Trình Tự bẩm báo: “Chiều hôm nay, Lý bà tử âm thầm ra sau bếp lấy một vò rượu mạnh, Chu bà tử phân phát cho hạ nhân ở thư phòng, đợi đến khi Hà ma ma kiểm tra xong, Tần bà tử đã mang theo mồi lửa, vờ như không cẩn thận đánh rơi ở thư phòng, lại không cẩn thận đá ngã vò rượu mạnh, vì vậy mà ngọn lửa mới lan nhanh như vậy, thiêu rụi một sương phòng.”
Hà ma ma trợn tròn đôi mắt.
Bà ấy chắc chắn bản thân đã kiểm tra kỹ càng, không thể nào để xảy ra hỏa hoạn được, thì ra là có người cố ý phóng hỏa!
Bà ấy nhìn về phía ba bà tử kia, không thể tin nói: “Tại sao các ngươi lại làm như vậy?”
Trước khi ba bà tử lên tiếng, Nhĩ ma ma đã bước qua, hung hăng tát lên mặt một bà tử: “Quả thực vô pháp vô thiên, dám phóng hỏa ở vương phủ, ai cho các ngươi lá gan đó!”
Ba bà tử sợ tới mức run lẩy bẩy.
Bọn họ chỉ muốn dùng trận hỏa hoạn này để khiến Vương gia xử lý Hà ma ma và những người liên quan, nhưng thật không ngờ bọn họ lại bại lộ nhanh như vậy.
Cứ như có ai đó luôn theo dõi bọn họ, những việc làm lén lút của bọn họ bị người đó vạch trần không một chút lưu tình.
“Vương gia, lão nô chỉ là bị mỡ heo che mắt!”
“Cầu xin Vương gia cho lão nô một cơ hội!”
“Vương gia tha mạng...”
Ba bà tử không ngừng dập đầu với Sở Dực.
Gương mặt Sở Dực bao trùm một tầng băng sương: “Động cơ phóng hỏa.”
Đám bà tử lập tức á khẩu không trả lời được.
Động cơ dơ bẩn không thể lộ ra ánh sáng kia, bọn họ không có cách nào nói thành lời.
“Lão nô biết tại sao bọn họ lại phóng hỏa.” Quách ma ma đi tới: “Bọn họ làm đại quản sự ở vương phủ mười mấy năm, gần đây lão nô lại đoạt quyền trong tay bọn họ, bọn họ không cam lòng nên mới tạo ra trận hỏa hoạn tối nay, ý đồ lợi dụng trận lửa lớn này để giữ lấy vị trí của mình. Vương gia, việc này là lão nô suy xét không chu toàn, xem nhẹ nhân tâm!”
Bà ấy biết đám hạ nhân cũng sẽ đấu đá lẫn nhau, đấu tới đấu lui cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn thì mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không sao.
Nhưng đám điêu nô này vì lợi ích mà dám động lên đầu chủ tử, là ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy?
Bà ấy hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu các ngươi chỉ ra người đứng sau xúi giục, ta sẽ cầu Vương gia Vương phi xử nhẹ!”
Nhĩ ma ma hùa theo mở miệng: “Mau nói, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi làm như vậy!”
Bà ta rất tự tin, bởi vì bà ta hoàn toàn không tham dự vào chuyện này, dù ba bà tử này muốn cắn ngược thì cũng không cắn được bà ta.
Ba bà tử thoáng nhìn nhau, ai nấy đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Người đâu!” Sở Dực lạnh giọng mở miệng: “Mang ba người này xuống, đánh năm mươi trượng, trục xuất bọn họ và cả người nhà của bọn họ ra khỏi vương phủ!”
Ba bà tử bị dọa suýt hôn mê.
Bọn họ đã từng tuổi này, bị đánh năm mươi trượng thì sẽ c.h.ế.t mất thôi.
“Cầu Vương gia tha cho bọn ta một con đường sống...”
“Vương gia, bọn ta sai rồi, cầu xin Vương gia thủ hạ lưu tình.”
“Vương phi, cầu Vương phi rũ lòng thương...”
Đám bà tử quỳ gối bò tới chỗ Vân Sơ.
Vân Sơ thờ ơ nói: “Niệm tình khổ lao bao năm của các ngươi, giảm xuống còn ba mươi trượng.”
Trong lòng nàng rất rõ ba bà tử này chỉ là bị Nhĩ ma ma xúi giục nên mới phạm lỗi lớn như vậy.
Người đứng sau có thể an toàn thoát thân thì cũng không nên quá tuyệt tình với ba bà tử này.
Ba mươi trượng tuy không c.h.ế.t người nhưng chắc chắn sẽ tàn phế, đây là hình phạt cho sai lầm của bọn họ.
Mấy phủ binh bước lên lôi ba bà tử ra ngoài, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng la thảm thiết vọng tới.
Sắc mặt Nhĩ ma ma trở nên trắng bệch.
Bà ta nhìn về phía Vân Sơ, vừa lúc đối diện với ánh mắt bình thản của Vân Sơ, ánh mắt đó càng khiến Nhĩ ma ma khủng hoảng.
Bà ta ý thức được tuy bản thân an toàn thoát khỏi chuyện phóng hỏa nhưng vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi.
Vương phi chắc chắn sẽ tìm cách đối phó với bà ta.
Tuy không còn làm việc ở thư phòng nhưng trong thư phòng vẫn còn rất nhiều công văn sách cổ, mấy thứ này vô cùng trân quý, người cao quý như Sở Dực cũng luyến tiếc nếu chúng bị thiêu rụi.
Hắn lập tức đứng dậy: “Lập tức cho người thư phòng cứu hoả!”
Vân Sơ sờ đầu hai đứa nhỏ, bảo bọn nó ngoan ngoãn dùng bữa, sau đó đứng dậy cùng Sở Dực đi đến thư phòng.
May mà phát hiện kịp thời, thế lửa không quá lớn, chỉ thiêu cháy một gian phòng trống, vẫn chưa tạo thành tổn thất quá lớn.
“Phật Tổ phù hộ!” Nhĩ ma ma đứng ngoài cửa thư phòng, ra vẻ sợ hãi nói: “Từ lúc Vương gia khai phủ đến nay đã mười mấy năm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Vương gia, chuyện hôm nay nhất thiết phải tra rõ, nếu không không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
Vân Sơ bình thản nói: “Gọi hết nha hoàn bà tử trực ban tối nay tới đây.”
Thính Phong đứng đằng sau nàng lập tức đi làm.
Thính Phong nhanh chóng trở lại, phía sau còn có mấy nha hoàn bà tử, bà tử đi đầu tiên chính là bà tử hồi môn của Vân Sơ, họ Hà, người ta thường gọi bà ấy là Hà ma ma.
“Lão nô bái kiến Vương gia Vương phi.” Mặt mày Hà ma ma tái nhợt: “Chuyện nhà cửa của vương phủ đều do lão nô quản lý, trời vừa chập tối, lão nô đã cho thị vệ đi kiểm tra toàn bộ vương phủ một lần, xác định không có vấn đề gì thì lão nô mới đi ăn cơm, là lão nô sai!”
Bà ấy vừa mới tiếp nhận công việc ở vương phủ, việc lớn việc nhỏ gì cũng đích thân dặn dò, không dám lơ là chậm trễ.
Bà ấy cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng bà ấy biết một khi xảy ra chuyện thì lỗi sai thuộc về bà tử quản sự như bà ấy.
Bà ấy bị trách phạt cũng không sao, bà ấy chỉ lo vì bản thân thất trách, khiến Vương gia trách tội Vương phi...
Đầu gối Hà ma ma mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Đều là lão nô thất trách, xin Vương gia trách phạt!”
“Lửa lớn thiêu hủy một gian sương phòng, suýt nữa đã thiêu rụi kho sách của vương phủ, ngươi biết mấy quyển sách đó trân quý thế nào không, mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi.” Nhĩ ma ma lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi là quản sự của nội viện vương phủ, xảy ra chuyện như vậy, ngươi đáng chịu tội gì!”
Lúc này, Quách ma ma đã nghe thấy động tĩnh tìm tới nơi.
Lúc bà ấy nhìn thấy nóc nhà sương phòng kia bị thiêu rụi thì biểu cảm có chút nghiêm trọng.
Chẳng lẽ bà ấy đã làm sai rồi.
Thuộc hạ của Vương phi trước đây là hạ nhân của Vân gia, Vân gia có Vân phu nhân nên cũng không tới lượt mấy bà tử này đảm đương việc lớn.
Sau này Vương phi gả đến Tạ gia, mấy bà tử này chưởng quản Tạ gia năm năm, Tạ gia sa cơ thất thế có thể sánh với vương phủ sao?
Bà ấy vẫn là đánh giá quá cao năng lực của mấy bà tử bên cạnh Vương phi, bà ấy hẳn là nên từ từ chọn lựa chứ không phải trực tiếp đoạt quyền của Nhĩ ma ma.
Quách ma ma thở dài, đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Vân Sơ chậm mở miệng nói: “Vậy theo Nhĩ ma ma thì nên trừng phạt người làm sai như thế nào?”
Nhĩ ma ma nhìn Hà ma ma nói: “Theo luật lệ của vương phủ, người phạm sai lầm này phải bị đánh chết, nhưng Hà ma ma là hồi môn của Vương phi, đều phải để Vương phi xử trí mới phải.”
Hà ma ma không nhịn được run lên.
Bà ấy biết vương phủ không giống Vân gia, càng không giống Tạ gia, không thể nào cho người phạm sai lầm một cơ hội.
Tuy rằng Vương phi sẽ không đánh c.h.ế.t bà ấy nhưng bà ấy cũng không thể nào ở lại vương phủ được nữa.
Chỉ là bà ấy cảm thấy bản thân thật quá oan uổng.
Tối nay bà ấy đã đích thân tuần tra thư phòng một lần, không phát hiện bất cứ nguy cơ gây hỏa hoạn nào nên mới yên tâm rời đi.
Nhưng nếu bà ấy giải thích thì chẳng khác nào trốn tránh trách nhiệm, bà ấy chỉ có thể nhận.
“Vương phi, lão nô...”
Bà ấy vừa mới há mồm thì Vân Sơ đã giơ tay ý bảo bà ấy không cần nhiều lời.
Lúc này, chỉ thấy Thu Đồng vội vàng đi tới, mở miệng nói: “Vương phi...”
“Vương gia!” Trình Tự ở bên ngoài cũng nhanh chóng đi đến: “Tra được rồi, là có người cố ý phóng hỏa!”
Vân Sơ nhìn Sở Dực.
Sở Dực cũng nhìn nàng, ôn nhu nói: “Nếu có ta ở đây thì nàng không cần nhọc lòng nữa.”
Ngay sau đó, ngữ khí của hắn trở nên sắc bén: “Trình Tự, cẩn thận nói rõ ràng!”
Trình Tự nhẹ nhàng vỗ tay.
Một đám phủ binh áp giải ba bà tử đi vào.
Sắc mặt ba bà tử trông như vừa c.h.ế.t cha c.h.ế.t nương, đầu gối mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất.s Sắc mặt Nhĩ ma ma lập tức trầm xuống.
Bà bà tử này là lão nhân của vương phủ, vô cùng quen thuộc nơi này, làm việc lưu loát sạch sẽ, bà ta không rõ vì sao bọn họ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
“Vương gia, hỏa hoạn xảy ra ở thư phòng là do ba bà tử này ác ý phóng hỏa.” Trình Tự bẩm báo: “Chiều hôm nay, Lý bà tử âm thầm ra sau bếp lấy một vò rượu mạnh, Chu bà tử phân phát cho hạ nhân ở thư phòng, đợi đến khi Hà ma ma kiểm tra xong, Tần bà tử đã mang theo mồi lửa, vờ như không cẩn thận đánh rơi ở thư phòng, lại không cẩn thận đá ngã vò rượu mạnh, vì vậy mà ngọn lửa mới lan nhanh như vậy, thiêu rụi một sương phòng.”
Hà ma ma trợn tròn đôi mắt.
Bà ấy chắc chắn bản thân đã kiểm tra kỹ càng, không thể nào để xảy ra hỏa hoạn được, thì ra là có người cố ý phóng hỏa!
Bà ấy nhìn về phía ba bà tử kia, không thể tin nói: “Tại sao các ngươi lại làm như vậy?”
Trước khi ba bà tử lên tiếng, Nhĩ ma ma đã bước qua, hung hăng tát lên mặt một bà tử: “Quả thực vô pháp vô thiên, dám phóng hỏa ở vương phủ, ai cho các ngươi lá gan đó!”
Ba bà tử sợ tới mức run lẩy bẩy.
Bọn họ chỉ muốn dùng trận hỏa hoạn này để khiến Vương gia xử lý Hà ma ma và những người liên quan, nhưng thật không ngờ bọn họ lại bại lộ nhanh như vậy.
Cứ như có ai đó luôn theo dõi bọn họ, những việc làm lén lút của bọn họ bị người đó vạch trần không một chút lưu tình.
“Vương gia, lão nô chỉ là bị mỡ heo che mắt!”
“Cầu xin Vương gia cho lão nô một cơ hội!”
“Vương gia tha mạng...”
Ba bà tử không ngừng dập đầu với Sở Dực.
Gương mặt Sở Dực bao trùm một tầng băng sương: “Động cơ phóng hỏa.”
Đám bà tử lập tức á khẩu không trả lời được.
Động cơ dơ bẩn không thể lộ ra ánh sáng kia, bọn họ không có cách nào nói thành lời.
“Lão nô biết tại sao bọn họ lại phóng hỏa.” Quách ma ma đi tới: “Bọn họ làm đại quản sự ở vương phủ mười mấy năm, gần đây lão nô lại đoạt quyền trong tay bọn họ, bọn họ không cam lòng nên mới tạo ra trận hỏa hoạn tối nay, ý đồ lợi dụng trận lửa lớn này để giữ lấy vị trí của mình. Vương gia, việc này là lão nô suy xét không chu toàn, xem nhẹ nhân tâm!”
Bà ấy biết đám hạ nhân cũng sẽ đấu đá lẫn nhau, đấu tới đấu lui cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn thì mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không sao.
Nhưng đám điêu nô này vì lợi ích mà dám động lên đầu chủ tử, là ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy?
Bà ấy hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu các ngươi chỉ ra người đứng sau xúi giục, ta sẽ cầu Vương gia Vương phi xử nhẹ!”
Nhĩ ma ma hùa theo mở miệng: “Mau nói, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi làm như vậy!”
Bà ta rất tự tin, bởi vì bà ta hoàn toàn không tham dự vào chuyện này, dù ba bà tử này muốn cắn ngược thì cũng không cắn được bà ta.
Ba bà tử thoáng nhìn nhau, ai nấy đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Người đâu!” Sở Dực lạnh giọng mở miệng: “Mang ba người này xuống, đánh năm mươi trượng, trục xuất bọn họ và cả người nhà của bọn họ ra khỏi vương phủ!”
Ba bà tử bị dọa suýt hôn mê.
Bọn họ đã từng tuổi này, bị đánh năm mươi trượng thì sẽ c.h.ế.t mất thôi.
“Cầu Vương gia tha cho bọn ta một con đường sống...”
“Vương gia, bọn ta sai rồi, cầu xin Vương gia thủ hạ lưu tình.”
“Vương phi, cầu Vương phi rũ lòng thương...”
Đám bà tử quỳ gối bò tới chỗ Vân Sơ.
Vân Sơ thờ ơ nói: “Niệm tình khổ lao bao năm của các ngươi, giảm xuống còn ba mươi trượng.”
Trong lòng nàng rất rõ ba bà tử này chỉ là bị Nhĩ ma ma xúi giục nên mới phạm lỗi lớn như vậy.
Người đứng sau có thể an toàn thoát thân thì cũng không nên quá tuyệt tình với ba bà tử này.
Ba mươi trượng tuy không c.h.ế.t người nhưng chắc chắn sẽ tàn phế, đây là hình phạt cho sai lầm của bọn họ.
Mấy phủ binh bước lên lôi ba bà tử ra ngoài, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng la thảm thiết vọng tới.
Sắc mặt Nhĩ ma ma trở nên trắng bệch.
Bà ta nhìn về phía Vân Sơ, vừa lúc đối diện với ánh mắt bình thản của Vân Sơ, ánh mắt đó càng khiến Nhĩ ma ma khủng hoảng.
Bà ta ý thức được tuy bản thân an toàn thoát khỏi chuyện phóng hỏa nhưng vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi.
Vương phi chắc chắn sẽ tìm cách đối phó với bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất