Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 76
Lão thái thái biết Học Chính Giám, cũng biết Quốc Tử Giám, nhưng bà ta không biết học sinh của Học Chính Giám có thể vào được Quốc Tử Giám.
Bà ta trừng to mắt: “Nếu ta nhớ không lầm thì học sinh của Quốc Tử Giám đều là hoàng thân quốc thích và công tước huân quý, An ca nhi có thể tới đó học thật sao?”
“Chỉ cần An ca nhi đứng đầu bảng thì đây là chuyện ván đã đóng thuyền.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Hoàng Thượng muốn tìm mấy vị học sinh ưu tú tới làm thị độc cho các hoàng tử, giúp các hoàng tử càng thêm hiếu học.”
“A di đà phật, ông trời phù hộ!” Lão thái thái chắp tay lễ đất trời, sau đó nhìn về phía Vân Sơ: “Vẫn là con suy nghĩ chu đáo, hiện giờ chúng ta mời tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám tới uống rượu, ngày sau ông ấy cũng có thể quan tâm tới An ca nhi của chúng ta nhiều hơn.”
Vân Sơ tiếp tục nói: “Các vị lão sư của Học Chính Giám cũng được mời tới, còn có đồng học của An ca nhi, ngài xem thử xem thế nào?”
Lão thái thái vội vàng gật đầu: “Đa số ở Học Chính Giám đều là nhi tử quan gia, những người này đều là nhân mạch tương lai của An ca nhi trên quan trường, phải mời phải mời.”
“Còn một người nữa.” Vân Sơ mở miệng: “Là tiểu thiếu gia phủ Tuyên Võ hầu, tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn ta đã chủ động đến chúc thọ, lần này là chuyện vui của An ca nhi, chúng ta có nên mời hầu gia không?”
“Lần trước chúng ta không gửi thiệp mời cho phủ Tuyên Võ hầu, thật đúng là quá sơ suất, lần này không thể tái phạm nữa.” Lão thái thái dặn dò nói: “Lần này mời nhiều đại quan quý nhân như vậy, bàn tiệc không thể làm keo kiệt, phải sắp xếp mới mẻ đa dạng một chút, còn nữa, con phải đích thân giám sát chuyện bếp núc, không thể để xảy ra chuyện như lần trước.”
Vân Sơ gật đầu đồng ý.
Trở lại viện tử, nàng ném danh sách sang một bên, ngồi vào bàn bắt đầu vẽ tranh.
Thôn trang bị quỷ phá kia xem như đã thành vật trong tay nàng, hiện tại phải chuẩn bị cho giai đoạn quy hoạch tu sửa và cải cách sau khi tiếp nhận thôn trang.
Tất cả mọi thứ xung quanh sẽ lấy suối nước nóng làm trung tâm, tu sửa thành một trang viên vui chơi cho những thế gia quyền quý.
Vân Sơ đang vẽ thì Thính Phong bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Vũ di nương cùng tam thiếu gia tới, hình như có chuyện gì đó quan trọng.”
Nàng buông bút lông, khép giấy vẽ lại: “Cho bọn họ vào đi.”
Thính Vũ đưa theo Tạ Thế Doãn đi vào phòng khách, mẫu tử hai người đồng thời hành lễ.
“Phu nhân, thiếp thân có chuyện muốn bẩm báo.” Thính Vũ rũ đầu nói: “Trưa hôm nay thiếp thân đến học đường để đưa xiêm y cho Doãn ca nhi, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia bắt nạt Doãn ca nhi, nhị thiếu gia cao to mà lại đẩy Doãn ca nhi chỉ mới bốn tuổi tới cạnh hồ, thiếu chút thằng bé đã rơi xuống hồ rồi, phu nhân phải làm chủ cho Doãn ca nhi.”
Vân Sơ nhíu mày lại: “Doãn ca nhi, thật vậy không?”
Tạ Thế Doãn cúi đầu không nói gì.
“Thính Sương, gọi nhị thiếu gia tới đây một chuyến.”
Lúc này học đường cũng đã tan học, Thính Sương trực tiếp tới viện của Tạ Thế Duy gọi người.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có thêm một người khiến Tạ Thế Duy khiếp sợ, chính là Vân Sơ.
Từ lúc nó bước vào Sanh Cư thì chỉ dám rũ mi cụp mắt, không còn vẻ ngạo nghễ bướng bỉnh như trước kia nữa.
“Bái kiến mẫu thân.” Tạ Thế Duy chắp tay thỉnh an: “Không biết mẫu thân gọi con tới là có chuyện gì?” Vân Sơ mở miệng: “Vũ di nương nói tận mắt thấy con đẩy Doãn ca nhi tới cạnh hồ, có chuyện này không?”
Tạ Thế Duy giật mình nói: “Doãn ca nhi là đệ đệ của con, sao con có thể hãm hại Doãn ca nhi, Vũ di nương nhìn lầm rồi.”
Thính Vũ ngẩng đầu: “Nhị thiếu gia dám làm không dám nhận sao, không chỉ có ta mà cả nha hoàn bên cạnh ta cũng tận mắt nhìn thấy!”
“Nhưng nha hoàn bên cạnh ta cũng không nhìn thấy ta đẩy Doãn ca nhi.” Tạ Thế Duy ra vẻ vô tội: “Mẫu thân, tuy tính tình con bất hảo nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ với đệ đệ của mình, hơn nữa con đã sửa đổi rồi, mong mẫu thân đòi lại công bằng cho con!”
Vân Sơ nhếch môi.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đời này Tạ Thế Duy sẽ chẳng bao giờ sửa đổi.
Bị ăn đòn một trận đau điếng, nó đã học được cách ngụy trang.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vũ di nương nói con đẩy, con lại nói con không có đẩy, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, vậy chi bằng để Doãn ca nhi tự nói đi.”
Tạ Thế Doãn cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Thính Vũ gấp đến độ muốn dậm chân: “Doãn ca nhi, phu nhân ở đây, con nói thật với phu nhân là được, phu nhân thương con nhất, chắc chắn sẽ làm chủ cho con.”
Tạ Thế Duy nhếch môi, mở miệng nói: “Doãn ca nhi, phu tử đã nói rồi, tiểu hài tử không được nói dối.”
“Mẫu thân, nhị ca không có ức hiếp con...” Tạ Thế Doãn cúi đầu thật thấp: “Là, là di nương nhìn lầm.”
Thính Vũ không thể tin nổi, nàng ta còn có thể nói gì nữa đây.
Vân Sơ trực tiếp buông chung trà: “Duy ca nhi nói không có đẩy, Doãn ca nhi cũng nói không có, Vũ di nương ngươi nói không thành có nghĩa là sao?”
Thính Vũ há mồm biện giải: “Phu nhân, thiếp thân không có nói không thành có...”
“Ta còn rất nhiều việc phải làm, các ngươi lui ra đi.” Vân Sơ cầm sách nhìn nhìn.
Thính Sương làm tư thế tiễn khách.
Thính Vũ đưa Tạ Thế Doãn ra ngoài, lạnh mặt nói: “Ta rõ ràng thấy nó bắt nạt con, sao tới trước mặt phu nhân con lại không dám thừa nhận!”
“Vũ di nương nói gì vậy?” Tạ Thế Duy bước tới bên cạnh: “Thật ra ta và Doãn ca nhi chỉ đang đùa giỡn thôi mà, chỉ có Vũ di nương coi là thật, còn dám nháo tới chỗ mẫu thân, mẫu thân ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ xử lý mấy việc nhỏ này.”
Nó vừa nói vừa bắt lấy bả vai của Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, phu tử có giao bài tập, chúng ta cùng đi làm đi.”
Chờ đến khi đi cách Thính Vũ khá xa, Tạ Thế Duy mới trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi đến chỗ mẫu thân biểu hiện thật không tồi, ta rất vừa lòng, nhớ kỹ, đương gia sau này của Tạ phủ là đại ca ta, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe ta nói, chờ đến khi đại ca thành gia chủ, ta sẽ bảo đại ca đuổi Vũ di nương ra khỏi Tạ phủ, để bà ta xướng kĩ bên ngoài, khiến cho ngươi đời này cũng không thể ngẩng đầu!”
“Nhị ca, đệ nghe lời, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe huynh nói!” Tạ Thế Doãn nghĩ đến cảnh di nương mình bị đuổi ra đi, nước mắt lại trào ra.
Hiện tại mẫu thân không thích nó, nếu cả Vũ di nương che chở nó nhất cũng rời đi thì nói phải làm sao đây?
Nó nước mắt lưng tròng làm bài tập phu tử giao về nhà, từ trước đến nay nét bút của nó vô cùng ngay ngắn, nhưng có Tạ Thế Duy nhìn chằm chằm, nó chỉ đành viết như vẽ bùa, đến bản thân còn không biết mình đang viết cái gì...
Bà ta trừng to mắt: “Nếu ta nhớ không lầm thì học sinh của Quốc Tử Giám đều là hoàng thân quốc thích và công tước huân quý, An ca nhi có thể tới đó học thật sao?”
“Chỉ cần An ca nhi đứng đầu bảng thì đây là chuyện ván đã đóng thuyền.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Hoàng Thượng muốn tìm mấy vị học sinh ưu tú tới làm thị độc cho các hoàng tử, giúp các hoàng tử càng thêm hiếu học.”
“A di đà phật, ông trời phù hộ!” Lão thái thái chắp tay lễ đất trời, sau đó nhìn về phía Vân Sơ: “Vẫn là con suy nghĩ chu đáo, hiện giờ chúng ta mời tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám tới uống rượu, ngày sau ông ấy cũng có thể quan tâm tới An ca nhi của chúng ta nhiều hơn.”
Vân Sơ tiếp tục nói: “Các vị lão sư của Học Chính Giám cũng được mời tới, còn có đồng học của An ca nhi, ngài xem thử xem thế nào?”
Lão thái thái vội vàng gật đầu: “Đa số ở Học Chính Giám đều là nhi tử quan gia, những người này đều là nhân mạch tương lai của An ca nhi trên quan trường, phải mời phải mời.”
“Còn một người nữa.” Vân Sơ mở miệng: “Là tiểu thiếu gia phủ Tuyên Võ hầu, tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn ta đã chủ động đến chúc thọ, lần này là chuyện vui của An ca nhi, chúng ta có nên mời hầu gia không?”
“Lần trước chúng ta không gửi thiệp mời cho phủ Tuyên Võ hầu, thật đúng là quá sơ suất, lần này không thể tái phạm nữa.” Lão thái thái dặn dò nói: “Lần này mời nhiều đại quan quý nhân như vậy, bàn tiệc không thể làm keo kiệt, phải sắp xếp mới mẻ đa dạng một chút, còn nữa, con phải đích thân giám sát chuyện bếp núc, không thể để xảy ra chuyện như lần trước.”
Vân Sơ gật đầu đồng ý.
Trở lại viện tử, nàng ném danh sách sang một bên, ngồi vào bàn bắt đầu vẽ tranh.
Thôn trang bị quỷ phá kia xem như đã thành vật trong tay nàng, hiện tại phải chuẩn bị cho giai đoạn quy hoạch tu sửa và cải cách sau khi tiếp nhận thôn trang.
Tất cả mọi thứ xung quanh sẽ lấy suối nước nóng làm trung tâm, tu sửa thành một trang viên vui chơi cho những thế gia quyền quý.
Vân Sơ đang vẽ thì Thính Phong bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Vũ di nương cùng tam thiếu gia tới, hình như có chuyện gì đó quan trọng.”
Nàng buông bút lông, khép giấy vẽ lại: “Cho bọn họ vào đi.”
Thính Vũ đưa theo Tạ Thế Doãn đi vào phòng khách, mẫu tử hai người đồng thời hành lễ.
“Phu nhân, thiếp thân có chuyện muốn bẩm báo.” Thính Vũ rũ đầu nói: “Trưa hôm nay thiếp thân đến học đường để đưa xiêm y cho Doãn ca nhi, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia bắt nạt Doãn ca nhi, nhị thiếu gia cao to mà lại đẩy Doãn ca nhi chỉ mới bốn tuổi tới cạnh hồ, thiếu chút thằng bé đã rơi xuống hồ rồi, phu nhân phải làm chủ cho Doãn ca nhi.”
Vân Sơ nhíu mày lại: “Doãn ca nhi, thật vậy không?”
Tạ Thế Doãn cúi đầu không nói gì.
“Thính Sương, gọi nhị thiếu gia tới đây một chuyến.”
Lúc này học đường cũng đã tan học, Thính Sương trực tiếp tới viện của Tạ Thế Duy gọi người.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có thêm một người khiến Tạ Thế Duy khiếp sợ, chính là Vân Sơ.
Từ lúc nó bước vào Sanh Cư thì chỉ dám rũ mi cụp mắt, không còn vẻ ngạo nghễ bướng bỉnh như trước kia nữa.
“Bái kiến mẫu thân.” Tạ Thế Duy chắp tay thỉnh an: “Không biết mẫu thân gọi con tới là có chuyện gì?” Vân Sơ mở miệng: “Vũ di nương nói tận mắt thấy con đẩy Doãn ca nhi tới cạnh hồ, có chuyện này không?”
Tạ Thế Duy giật mình nói: “Doãn ca nhi là đệ đệ của con, sao con có thể hãm hại Doãn ca nhi, Vũ di nương nhìn lầm rồi.”
Thính Vũ ngẩng đầu: “Nhị thiếu gia dám làm không dám nhận sao, không chỉ có ta mà cả nha hoàn bên cạnh ta cũng tận mắt nhìn thấy!”
“Nhưng nha hoàn bên cạnh ta cũng không nhìn thấy ta đẩy Doãn ca nhi.” Tạ Thế Duy ra vẻ vô tội: “Mẫu thân, tuy tính tình con bất hảo nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ với đệ đệ của mình, hơn nữa con đã sửa đổi rồi, mong mẫu thân đòi lại công bằng cho con!”
Vân Sơ nhếch môi.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đời này Tạ Thế Duy sẽ chẳng bao giờ sửa đổi.
Bị ăn đòn một trận đau điếng, nó đã học được cách ngụy trang.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vũ di nương nói con đẩy, con lại nói con không có đẩy, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, vậy chi bằng để Doãn ca nhi tự nói đi.”
Tạ Thế Doãn cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Thính Vũ gấp đến độ muốn dậm chân: “Doãn ca nhi, phu nhân ở đây, con nói thật với phu nhân là được, phu nhân thương con nhất, chắc chắn sẽ làm chủ cho con.”
Tạ Thế Duy nhếch môi, mở miệng nói: “Doãn ca nhi, phu tử đã nói rồi, tiểu hài tử không được nói dối.”
“Mẫu thân, nhị ca không có ức hiếp con...” Tạ Thế Doãn cúi đầu thật thấp: “Là, là di nương nhìn lầm.”
Thính Vũ không thể tin nổi, nàng ta còn có thể nói gì nữa đây.
Vân Sơ trực tiếp buông chung trà: “Duy ca nhi nói không có đẩy, Doãn ca nhi cũng nói không có, Vũ di nương ngươi nói không thành có nghĩa là sao?”
Thính Vũ há mồm biện giải: “Phu nhân, thiếp thân không có nói không thành có...”
“Ta còn rất nhiều việc phải làm, các ngươi lui ra đi.” Vân Sơ cầm sách nhìn nhìn.
Thính Sương làm tư thế tiễn khách.
Thính Vũ đưa Tạ Thế Doãn ra ngoài, lạnh mặt nói: “Ta rõ ràng thấy nó bắt nạt con, sao tới trước mặt phu nhân con lại không dám thừa nhận!”
“Vũ di nương nói gì vậy?” Tạ Thế Duy bước tới bên cạnh: “Thật ra ta và Doãn ca nhi chỉ đang đùa giỡn thôi mà, chỉ có Vũ di nương coi là thật, còn dám nháo tới chỗ mẫu thân, mẫu thân ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ xử lý mấy việc nhỏ này.”
Nó vừa nói vừa bắt lấy bả vai của Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, phu tử có giao bài tập, chúng ta cùng đi làm đi.”
Chờ đến khi đi cách Thính Vũ khá xa, Tạ Thế Duy mới trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi đến chỗ mẫu thân biểu hiện thật không tồi, ta rất vừa lòng, nhớ kỹ, đương gia sau này của Tạ phủ là đại ca ta, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe ta nói, chờ đến khi đại ca thành gia chủ, ta sẽ bảo đại ca đuổi Vũ di nương ra khỏi Tạ phủ, để bà ta xướng kĩ bên ngoài, khiến cho ngươi đời này cũng không thể ngẩng đầu!”
“Nhị ca, đệ nghe lời, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe huynh nói!” Tạ Thế Doãn nghĩ đến cảnh di nương mình bị đuổi ra đi, nước mắt lại trào ra.
Hiện tại mẫu thân không thích nó, nếu cả Vũ di nương che chở nó nhất cũng rời đi thì nói phải làm sao đây?
Nó nước mắt lưng tròng làm bài tập phu tử giao về nhà, từ trước đến nay nét bút của nó vô cùng ngay ngắn, nhưng có Tạ Thế Duy nhìn chằm chằm, nó chỉ đành viết như vẽ bùa, đến bản thân còn không biết mình đang viết cái gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất