Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 80
Vân Sơ đến tiền viện đón đợt khách cuối cùng, lúc này cũng đã là giữa trưa, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Nam nhân ở tiền viện, nhưng một số nam hài tử nhỏ tuổi, không quan tâm là bảy hay tám tuổi, đứa nào còn chưa hiểu chuyện thì vẫn ở lại hậu viện.
Một số phu nhân thân phận cao đều ngồi gần chủ vị, Vân Sơ và Tạ lão thái thái đích thân tiếp đãi.
Trong số những phu nhân đó cũng từng có người đã tới tham gia tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái, vốn đang có chút lo lắng sẽ lặp lại tình huống khi trước, phải chờ đến khi yến hội diễn ra được một nửa thì mới hoàn toàn yên tâm, lần này yến hội quả thật không tồi, nếu so sánh với yến hội trong phủ bọn họ thì chỉ có hơn chứ không kém.
Rượu quá ba tuần, hầu phu nhân Lạc thị không nhịn được nói: “Tạ đại nhân là Trạng Nguyên, xem ra Tạ thiếu gia cũng có thể giành được vị trí Trạng Nguyên, Tạ gia phong thuỷ tốt thì không nói, chủ yếu vẫn là Tạ gia biết dạy dỗ hài tử, Tạ phu nhân có thể nói ta biết bình thường Tạ gia quản giáo hài tử thế nào không?”
Vân Sơ vội nói: “Hầu phu nhân quá khen, ai cũng nói đến chó còn sợ hài tử năm sáu tuổi, ta thấy tiểu thế tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì biết phu nhân dạy dỗ hài tử rất tốt.”
“Nó sao, chính là hỗn thế ma vương.” Lạc thị lắc đầu: “Trong nhà từ trên xuống dưới đều sợ nó, một con chim bay qua cũng bị nó rút mất hai sợi lông, ngươi nói có ác hay không, ta thấy sau này nó cũng phải chiếm một chỗ trong đám ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành!”
“Nương!” Thế tử hầu phủ ở bên cạnh, thấy mẫu thân bêu xấu bản thân trước mặt người ngoài như vậy thì mặt mũi cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên.
“Hài tử da mặt mỏng mà.” Lão thái thái cười mở miệng: “Duy ca nhi, cháu và thế tử cũng trạc tuổi nhau, cháu đưa thế tử đi chơi đi.”
Tạ Thế Duy bĩu môi, thế tử này chỉ mới tầm sáu tuổi, chỉ là một nhóc loi choi, nó không thích chơi với tiểu hài tử nhất, động vào một chút là nước mắt nước mũi tèm lem.
Nó theo bản năng muốn cự tuyệt thì lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão thái thái.
Lão thái thái hận không thể nhéo lỗ tai nói với nó vị trước mặt này là thế tử của Tuyên Võ hầu, kết bằng hữu với thế tử hầu phủ chỉ có lợi chứ không có hại!
Tuy rằng Tạ Thế Duy không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này nhưng nó biết nếu nó không đồng ý thì chờ đến khi yến hội kết thúc, lão thái thái chắc chắn sẽ mắng nó một trận, đến lúc đó phụ thân lại tức giận, nó sẽ thương tích đầy mình.
Nó vội vàng bước lên: “Thế tử, ta đưa ngài đến hậu viện đi dạo, ở đó có rất nhiều thứ để chơi.”
Thế tử hầu phủ đã sớm mất kiên nhẫn, thằng bé chẳng hứng thú gì với câu chuyện của mấy vị phu nhân ở đây, chỉ ước gì có thể chạy sang nơi khác nên lập tức theo Tạ Thế Duy đến hậu viện.
Vân Sơ quay đầu nói: “Cửu Nhi, ngươi theo sát nhị thiếu gia và tiểu thế tử, cẩn thận đừng để bị ngã.”
Cửu Nhi cúi đầu, nhanh chóng chạy theo.
Lúc nhóm nữ nhân nói chuyện phiếm ở hậu viện thì tiệc rượu ở tiền viện cũng gần kết thúc.
Ở tiền viện đều là nam tử, có quan viên triều đình, cũng có cả nhóm thiếu niên, Tạ Thế An đưa theo đám thiếu niên trạc tuổi mình đến hoa viên chơi ném thẻ tre vào bình rượu, Tạ Cảnh Ngọc lại cùng nhóm văn phẩm trà đối thơ.
Sau hai vòng, Viên đại nhân đứng dậy: “Đều là mấy câu thơ phong hoa tuyết nguyệt linh tinh, cũng quá tầm thường, nghe nói trong phủ của Tạ đại nhân có một vườn táo, cây táo ngụ ý cực hảo, không bằng chúng ta đi táo viên, lấy táo vì đề tới làm thơ?” Đám văn nhân ở đây có ai mà không biết hàm nghĩa của cây táo là sớm sinh quý tử, Viên đại nhân chính là đang châm chọc Tạ gia không có đích trưởng tử chân chính.
Bọn họ cũng coi như là đồng liêu của Tạ Cảnh Ngọc, lúc này cũng không hùa theo.
Lúc này, Tần Minh Hằng cười lớn một tiếng: “Nghe nói vườn táo này là Tạ phu nhân trồng, hiếm khi không học đòi văn vẻ, đi, đi xem.”
Người có thân phận cao nhất ở đây đã lên tiếng, những người khác tất nhiên cũng đuổi theo.
Tạ phủ cũng không tính là lớn, vườn táo cũng không cách quá xa.
Còn chưa đến gần mà đã có thể nhìn thấy được từng hàng táo được trồng men theo tường viện, những cây này được trồng chưa bao lâu nhưng lúc này đã tràn trề sức sống, cành lá tốt tươi, gió thổi qua tạo ra tiếng lay động xào xạc.
Dưới cây táo là một đám hài tử đang chơi đùa, những đứa trẻ lớn hơn một chút đang ở tiền viện chơi ném thẻ vào bình rượu với Tạ Thế An, chỉ có đám nhóc chừng bảy tám tuổi đang nghịch ngợm ở bên này.
“Táo thụ chi đầu lục hiệp mật, tình không vi phong hoán điểu đề.” Một vị đại nhân không nhịn được bắt đầu ngâm thơ: “Đợi những cây táo này trở nên to lớn thì phong cảnh nơi này sẽ càng thêm độc đáo.”
Viên đại nhân cười ha hả nói: “Trong phủ trồng nhiều táo như vậy, hy vọng Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân có thể sớm ngày đạt thành ý nguyện.”
Sắc mặt Tần Minh Hằng tối lại.
Nữ nhân kia còn mong đợi sinh hài tử cho Tạ Cảnh Ngọc sao?
Nàng có biết hai đứa nhỏ nàng sinh ra khi trước đã bị Tạ Cảnh Ngọc ném trước cổng lớn của phủ Tuyên Võ hầu không?
Khi đó hai hài tử còn chưa chết, chỉ bé bằng lòng bàn tay, rất nhỏ rất nhỏ, dưới trời đêm gió tuyết ồ ạt mà bọn nó chỉ được bọc trong một tấm màn rách mong manh, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh chuyển thành màu xanh tím...
Nếu biết được chuyện này, nàng có hận Tạ Cảnh Ngọc không?
Không, nàng sẽ càng hận hắn ta hơn, hận hắn ta thiếu chút nữa đã đưa hai đứa nhỏ đến gặp Diêm Vương.
Lúc Tần Minh Hằng còn đang trầm tư thì lại nghe được âm thanh của nhi tử nhà mình, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy con mình đang tranh chấp với nhị thiếu gia Tạ phủ.
Thế tử Tuyên Võ hầu nhìn chằm chằm con dế mèn trong tay Tạ Thế Duy, tức giận nói: “Ta nhìn thấy con dế mèn này trước, đây là của ta!”
Thằng bé vươn tay ra lệnh cho Tạ Thế Duy giao con dế mèn ra.
“Rõ ràng là ta bắt được trước!” Tạ Thế Duy hừ một tiếng: “Ai bảo ngươi chậm chạp.”
Thế tử Tuyên Võ hầu mới sáu tuổi, không thể át được cơn giận: “Ngươi dám ngỗ nghịch với ta sao, ai cho ngươi lá gan đó, ta nói lại lần nữa, giao ra đây!”
Trên người thằng bé có một cỗ khí thế độc quyền thuộc về thế gia quyền quý, Tạ Thế Duy đột nhiên nhớ ra đối phương là đích trưởng tử của Tuyên Võ hầu, là đại nhân vật mà cả phụ thân của nó cũng không trêu vào được.
Nam nhân ở tiền viện, nhưng một số nam hài tử nhỏ tuổi, không quan tâm là bảy hay tám tuổi, đứa nào còn chưa hiểu chuyện thì vẫn ở lại hậu viện.
Một số phu nhân thân phận cao đều ngồi gần chủ vị, Vân Sơ và Tạ lão thái thái đích thân tiếp đãi.
Trong số những phu nhân đó cũng từng có người đã tới tham gia tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái, vốn đang có chút lo lắng sẽ lặp lại tình huống khi trước, phải chờ đến khi yến hội diễn ra được một nửa thì mới hoàn toàn yên tâm, lần này yến hội quả thật không tồi, nếu so sánh với yến hội trong phủ bọn họ thì chỉ có hơn chứ không kém.
Rượu quá ba tuần, hầu phu nhân Lạc thị không nhịn được nói: “Tạ đại nhân là Trạng Nguyên, xem ra Tạ thiếu gia cũng có thể giành được vị trí Trạng Nguyên, Tạ gia phong thuỷ tốt thì không nói, chủ yếu vẫn là Tạ gia biết dạy dỗ hài tử, Tạ phu nhân có thể nói ta biết bình thường Tạ gia quản giáo hài tử thế nào không?”
Vân Sơ vội nói: “Hầu phu nhân quá khen, ai cũng nói đến chó còn sợ hài tử năm sáu tuổi, ta thấy tiểu thế tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì biết phu nhân dạy dỗ hài tử rất tốt.”
“Nó sao, chính là hỗn thế ma vương.” Lạc thị lắc đầu: “Trong nhà từ trên xuống dưới đều sợ nó, một con chim bay qua cũng bị nó rút mất hai sợi lông, ngươi nói có ác hay không, ta thấy sau này nó cũng phải chiếm một chỗ trong đám ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành!”
“Nương!” Thế tử hầu phủ ở bên cạnh, thấy mẫu thân bêu xấu bản thân trước mặt người ngoài như vậy thì mặt mũi cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên.
“Hài tử da mặt mỏng mà.” Lão thái thái cười mở miệng: “Duy ca nhi, cháu và thế tử cũng trạc tuổi nhau, cháu đưa thế tử đi chơi đi.”
Tạ Thế Duy bĩu môi, thế tử này chỉ mới tầm sáu tuổi, chỉ là một nhóc loi choi, nó không thích chơi với tiểu hài tử nhất, động vào một chút là nước mắt nước mũi tèm lem.
Nó theo bản năng muốn cự tuyệt thì lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão thái thái.
Lão thái thái hận không thể nhéo lỗ tai nói với nó vị trước mặt này là thế tử của Tuyên Võ hầu, kết bằng hữu với thế tử hầu phủ chỉ có lợi chứ không có hại!
Tuy rằng Tạ Thế Duy không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này nhưng nó biết nếu nó không đồng ý thì chờ đến khi yến hội kết thúc, lão thái thái chắc chắn sẽ mắng nó một trận, đến lúc đó phụ thân lại tức giận, nó sẽ thương tích đầy mình.
Nó vội vàng bước lên: “Thế tử, ta đưa ngài đến hậu viện đi dạo, ở đó có rất nhiều thứ để chơi.”
Thế tử hầu phủ đã sớm mất kiên nhẫn, thằng bé chẳng hứng thú gì với câu chuyện của mấy vị phu nhân ở đây, chỉ ước gì có thể chạy sang nơi khác nên lập tức theo Tạ Thế Duy đến hậu viện.
Vân Sơ quay đầu nói: “Cửu Nhi, ngươi theo sát nhị thiếu gia và tiểu thế tử, cẩn thận đừng để bị ngã.”
Cửu Nhi cúi đầu, nhanh chóng chạy theo.
Lúc nhóm nữ nhân nói chuyện phiếm ở hậu viện thì tiệc rượu ở tiền viện cũng gần kết thúc.
Ở tiền viện đều là nam tử, có quan viên triều đình, cũng có cả nhóm thiếu niên, Tạ Thế An đưa theo đám thiếu niên trạc tuổi mình đến hoa viên chơi ném thẻ tre vào bình rượu, Tạ Cảnh Ngọc lại cùng nhóm văn phẩm trà đối thơ.
Sau hai vòng, Viên đại nhân đứng dậy: “Đều là mấy câu thơ phong hoa tuyết nguyệt linh tinh, cũng quá tầm thường, nghe nói trong phủ của Tạ đại nhân có một vườn táo, cây táo ngụ ý cực hảo, không bằng chúng ta đi táo viên, lấy táo vì đề tới làm thơ?” Đám văn nhân ở đây có ai mà không biết hàm nghĩa của cây táo là sớm sinh quý tử, Viên đại nhân chính là đang châm chọc Tạ gia không có đích trưởng tử chân chính.
Bọn họ cũng coi như là đồng liêu của Tạ Cảnh Ngọc, lúc này cũng không hùa theo.
Lúc này, Tần Minh Hằng cười lớn một tiếng: “Nghe nói vườn táo này là Tạ phu nhân trồng, hiếm khi không học đòi văn vẻ, đi, đi xem.”
Người có thân phận cao nhất ở đây đã lên tiếng, những người khác tất nhiên cũng đuổi theo.
Tạ phủ cũng không tính là lớn, vườn táo cũng không cách quá xa.
Còn chưa đến gần mà đã có thể nhìn thấy được từng hàng táo được trồng men theo tường viện, những cây này được trồng chưa bao lâu nhưng lúc này đã tràn trề sức sống, cành lá tốt tươi, gió thổi qua tạo ra tiếng lay động xào xạc.
Dưới cây táo là một đám hài tử đang chơi đùa, những đứa trẻ lớn hơn một chút đang ở tiền viện chơi ném thẻ vào bình rượu với Tạ Thế An, chỉ có đám nhóc chừng bảy tám tuổi đang nghịch ngợm ở bên này.
“Táo thụ chi đầu lục hiệp mật, tình không vi phong hoán điểu đề.” Một vị đại nhân không nhịn được bắt đầu ngâm thơ: “Đợi những cây táo này trở nên to lớn thì phong cảnh nơi này sẽ càng thêm độc đáo.”
Viên đại nhân cười ha hả nói: “Trong phủ trồng nhiều táo như vậy, hy vọng Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân có thể sớm ngày đạt thành ý nguyện.”
Sắc mặt Tần Minh Hằng tối lại.
Nữ nhân kia còn mong đợi sinh hài tử cho Tạ Cảnh Ngọc sao?
Nàng có biết hai đứa nhỏ nàng sinh ra khi trước đã bị Tạ Cảnh Ngọc ném trước cổng lớn của phủ Tuyên Võ hầu không?
Khi đó hai hài tử còn chưa chết, chỉ bé bằng lòng bàn tay, rất nhỏ rất nhỏ, dưới trời đêm gió tuyết ồ ạt mà bọn nó chỉ được bọc trong một tấm màn rách mong manh, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh chuyển thành màu xanh tím...
Nếu biết được chuyện này, nàng có hận Tạ Cảnh Ngọc không?
Không, nàng sẽ càng hận hắn ta hơn, hận hắn ta thiếu chút nữa đã đưa hai đứa nhỏ đến gặp Diêm Vương.
Lúc Tần Minh Hằng còn đang trầm tư thì lại nghe được âm thanh của nhi tử nhà mình, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy con mình đang tranh chấp với nhị thiếu gia Tạ phủ.
Thế tử Tuyên Võ hầu nhìn chằm chằm con dế mèn trong tay Tạ Thế Duy, tức giận nói: “Ta nhìn thấy con dế mèn này trước, đây là của ta!”
Thằng bé vươn tay ra lệnh cho Tạ Thế Duy giao con dế mèn ra.
“Rõ ràng là ta bắt được trước!” Tạ Thế Duy hừ một tiếng: “Ai bảo ngươi chậm chạp.”
Thế tử Tuyên Võ hầu mới sáu tuổi, không thể át được cơn giận: “Ngươi dám ngỗ nghịch với ta sao, ai cho ngươi lá gan đó, ta nói lại lần nữa, giao ra đây!”
Trên người thằng bé có một cỗ khí thế độc quyền thuộc về thế gia quyền quý, Tạ Thế Duy đột nhiên nhớ ra đối phương là đích trưởng tử của Tuyên Võ hầu, là đại nhân vật mà cả phụ thân của nó cũng không trêu vào được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất