Trọng Sinh 80: Bị Thế Gả Cho Tháo Hàn Tàn Tật, Ai Ngờ Đời Ta Lên Hương!
Chương 47: A
"Hóa ra làm như vậy có thể loại bỏ một phần vị đắng, lần sau ba phải đề xuất với nhà ăn của trường."
Lúc này, nồi đất bốc hơi nóng, mùi thịt và mùi thuốc cũng tỏa ra.
"Nấu món gì thế ạ?" Lục Bắc nhìn chằm chằm vào nồi đất, mùi thuốc không dễ ngửi nhưng mùi thịt lại khiến ruột anh ta sôi lên.
"Chân giò bố mua, chị cho thêm một số vị thuốc bắc vào hầm thành thuốc bổ, vừa hay bố và Tiểu Bắc tối nay cũng đến ăn nhé!"
Lục Chính Hải cười nói: "Bố không đến đâu, nếu Tiểu Bắc muốn ăn thì để nó tự đến."
Đợi Ninh Tịch ăn xong đi ra khỏi bếp, Trương Anh đã đến, lúc này đang ngồi trong nhà đếm tiền.
Ninh Tịch đi tới giúp đếm tiền, tính sổ, tính xong sổ, cô nhìn Trương Anh không chớp mắt "Chị, hôm nay thu nhập của chúng ta là 30 tệ."
Trương Anh ngẩn người vài giây mới phản ứng lại, kích động ôm lấy cổ Ninh Tịch "30 tệ, Tiểu Tịch, chúng ta đột nhiên kiếm được hơn 30, ha ha! Ngày mai chúng ta ra ngoài thêm một ngày nữa là có thể vượt qua tiền lương một tháng của bác ba rồi."
"..."
Trương Anh quả nhiên đã đấu với Lục Chính Hải rồi.
Trương Anh buông Ninh Tịch ra, cười mị mị hỏi: "Tiểu Tịch, ngày mai chúng ta có thể làm thêm một chút không?"
"Tạm thời không làm thêm." Ninh Tịch bình tĩnh phân tích với Trương Anh
"Hôm nay là vì học sinh về trường lấy giấy báo nhập học nên mới bán được nhiều như vậy, ngày mai có thể bán được nhiều như vậy hay không còn chưa biết, chúng ta vẫn nên làm theo số cân của hôm nay."
Trương Anh ngây ngô gật đầu, không hiểu lắm tại sao lại phải làm như vậy nhưng vẫn lựa chọn ủng hộ cách làm của Ninh Tịch: "Chị nghe em."
"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng ra ngoài giúp kéo lưới bắt cá." Ninh Tịch ghi sổ sách hôm nay, cầm tiền và sổ tay về phòng cất đi, lại thay một bộ quần áo cũ cùng Trương Anh xách lưới đánh cá ra ngoài.
Nắng gắt như thiêu như đốt mặt đất, lá cây trên cây xòe ra cuộn lại, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người ta không thể yên ổn, lúc này trong làng rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều trốn trong nhà không chịu ra ngoài.
Ba người đi qua làng đến bên bờ suối, Lục Hà đã dẫn theo Lục Lâm, Lục Tiểu Vũ kéo lưới bắt cá dưới sông, Lục Lâm không biết dùng lưới đánh cá, cầm vợt ở ven bờ sông kéo lưới bắt cá, Lục Tiểu Vũ trốn dưới cầu giúp xách thùng nước, đợi Lục Hà kéo lưới lên lập tức chạy tới giúp đổ cá nhỏ trong lưới vào thùng nước.
Trương Anh đi đến bên cạnh Lục Hà vừa kích động vừa nhỏ giọng nói một câu: "Anh Hà, anh đoán xem hôm nay chúng em kiếm được bao nhiêu."
Lục Hà lười đoán, cười hỏi: "Bao nhiêu?"
"30." Trương Anh giơ ba ngón tay về phía Lục Hà.
"Nhiều vậy sao?" Mắt Lục Hà mở to, hôm qua kiếm được 7 tệ, anh ta đã không thể tin nổi rồi, hôm nay lại trực tiếp tăng lên gấp mấy lần, thật là... thật là... quá nhiều.
Anh ta kích động đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
"Khặc khặc! Đây đều là công lao của Tiểu Tịch."
Lục Hà cũng vội vàng gật đầu "Ừ! Không có Tiểu Tịch, chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Anh hai, chị hai, đây là công lao của mỗi người chúng ta." Ninh Tịch cởi giày, xắn ống quần bước xuống sông, nước sông mát lạnh, đứng dưới ánh mặt trời cũng không thấy nóng, cô cầm lưới đánh cá ném xuống sông, rồi nhanh chóng kéo lên, lưới đánh cá lập tức bắt được rất nhiều cá nhỏ.
Mùa này vừa qua thời kỳ sinh sản của cá nhỏ, mỗi lần kéo lưới đều có thể kéo được không ít cá nhỏ.
Bữa tối, Lục Bắc ở lại nhà Ninh Tịch ăn, chân giò thuốc bắc thơm phức vừa được bưng lên bàn, Lục Bắc đã vội vàng gắp một miếng chân giò gặm.
Không thể trách anh ta không hiểu chuyện càng không thể trách anh thèm ăn, chỉ có thể trác chân giò quá thơm, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến anh không nhịn được muốn chảy nước miếng.
"Anh Nam ăn nhiều vào." Ninh Tịch liên tục gắp cho Lục Nam mấy miếng chân giò bỏ vào bát: "Em cho khá nhiều vị thuốc bắc vào trong đó đều là căn cứ vào tình trạng cơ thể của anh mà cho, lát nữa anh uống nhiều canh một chút."
Lúc này, nồi đất bốc hơi nóng, mùi thịt và mùi thuốc cũng tỏa ra.
"Nấu món gì thế ạ?" Lục Bắc nhìn chằm chằm vào nồi đất, mùi thuốc không dễ ngửi nhưng mùi thịt lại khiến ruột anh ta sôi lên.
"Chân giò bố mua, chị cho thêm một số vị thuốc bắc vào hầm thành thuốc bổ, vừa hay bố và Tiểu Bắc tối nay cũng đến ăn nhé!"
Lục Chính Hải cười nói: "Bố không đến đâu, nếu Tiểu Bắc muốn ăn thì để nó tự đến."
Đợi Ninh Tịch ăn xong đi ra khỏi bếp, Trương Anh đã đến, lúc này đang ngồi trong nhà đếm tiền.
Ninh Tịch đi tới giúp đếm tiền, tính sổ, tính xong sổ, cô nhìn Trương Anh không chớp mắt "Chị, hôm nay thu nhập của chúng ta là 30 tệ."
Trương Anh ngẩn người vài giây mới phản ứng lại, kích động ôm lấy cổ Ninh Tịch "30 tệ, Tiểu Tịch, chúng ta đột nhiên kiếm được hơn 30, ha ha! Ngày mai chúng ta ra ngoài thêm một ngày nữa là có thể vượt qua tiền lương một tháng của bác ba rồi."
"..."
Trương Anh quả nhiên đã đấu với Lục Chính Hải rồi.
Trương Anh buông Ninh Tịch ra, cười mị mị hỏi: "Tiểu Tịch, ngày mai chúng ta có thể làm thêm một chút không?"
"Tạm thời không làm thêm." Ninh Tịch bình tĩnh phân tích với Trương Anh
"Hôm nay là vì học sinh về trường lấy giấy báo nhập học nên mới bán được nhiều như vậy, ngày mai có thể bán được nhiều như vậy hay không còn chưa biết, chúng ta vẫn nên làm theo số cân của hôm nay."
Trương Anh ngây ngô gật đầu, không hiểu lắm tại sao lại phải làm như vậy nhưng vẫn lựa chọn ủng hộ cách làm của Ninh Tịch: "Chị nghe em."
"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng ra ngoài giúp kéo lưới bắt cá." Ninh Tịch ghi sổ sách hôm nay, cầm tiền và sổ tay về phòng cất đi, lại thay một bộ quần áo cũ cùng Trương Anh xách lưới đánh cá ra ngoài.
Nắng gắt như thiêu như đốt mặt đất, lá cây trên cây xòe ra cuộn lại, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người ta không thể yên ổn, lúc này trong làng rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều trốn trong nhà không chịu ra ngoài.
Ba người đi qua làng đến bên bờ suối, Lục Hà đã dẫn theo Lục Lâm, Lục Tiểu Vũ kéo lưới bắt cá dưới sông, Lục Lâm không biết dùng lưới đánh cá, cầm vợt ở ven bờ sông kéo lưới bắt cá, Lục Tiểu Vũ trốn dưới cầu giúp xách thùng nước, đợi Lục Hà kéo lưới lên lập tức chạy tới giúp đổ cá nhỏ trong lưới vào thùng nước.
Trương Anh đi đến bên cạnh Lục Hà vừa kích động vừa nhỏ giọng nói một câu: "Anh Hà, anh đoán xem hôm nay chúng em kiếm được bao nhiêu."
Lục Hà lười đoán, cười hỏi: "Bao nhiêu?"
"30." Trương Anh giơ ba ngón tay về phía Lục Hà.
"Nhiều vậy sao?" Mắt Lục Hà mở to, hôm qua kiếm được 7 tệ, anh ta đã không thể tin nổi rồi, hôm nay lại trực tiếp tăng lên gấp mấy lần, thật là... thật là... quá nhiều.
Anh ta kích động đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
"Khặc khặc! Đây đều là công lao của Tiểu Tịch."
Lục Hà cũng vội vàng gật đầu "Ừ! Không có Tiểu Tịch, chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Anh hai, chị hai, đây là công lao của mỗi người chúng ta." Ninh Tịch cởi giày, xắn ống quần bước xuống sông, nước sông mát lạnh, đứng dưới ánh mặt trời cũng không thấy nóng, cô cầm lưới đánh cá ném xuống sông, rồi nhanh chóng kéo lên, lưới đánh cá lập tức bắt được rất nhiều cá nhỏ.
Mùa này vừa qua thời kỳ sinh sản của cá nhỏ, mỗi lần kéo lưới đều có thể kéo được không ít cá nhỏ.
Bữa tối, Lục Bắc ở lại nhà Ninh Tịch ăn, chân giò thuốc bắc thơm phức vừa được bưng lên bàn, Lục Bắc đã vội vàng gắp một miếng chân giò gặm.
Không thể trách anh ta không hiểu chuyện càng không thể trách anh thèm ăn, chỉ có thể trác chân giò quá thơm, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến anh không nhịn được muốn chảy nước miếng.
"Anh Nam ăn nhiều vào." Ninh Tịch liên tục gắp cho Lục Nam mấy miếng chân giò bỏ vào bát: "Em cho khá nhiều vị thuốc bắc vào trong đó đều là căn cứ vào tình trạng cơ thể của anh mà cho, lát nữa anh uống nhiều canh một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất