Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Chương 24:

Trước Sau
"Cô điếc à? Không nghe thấy lời tôi nói sao?" Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ.

Nhìn con dâu cả này của mình, liền không nhịn được nổi nóng!

Trong số các nàng dâu trong nhà, chỉ có vợ thằng cả là không nghe lời! Không phải chỉ là dựa vào gương mặt không tệ, mỗi ngày đều quyến rũ thằng cả sao? Để cho nó nuông chiều?

Làm gì có chuyện lấy chồng không nghe lời mẹ chồng?

Bạch Tú Tú ôm hai đứa bé nhét vào trong ngực Vương Thanh Hòa, lúc này mới dành thời gian liếc nhìn bà ta một cái: "Sao có thể là tôi bị điếc? Không phải mẹ và vợ chú năm bị điếc hay sao? Sao con lại ở nhà nhàn rỗi? Con đây là ở nhà dưỡng bệnh!

Nếu như để cho người trong thôn chúng ta nhìn thấy con không làm việc, ngược lại đi lên núi đi dạo, người ta không phải nói con giả bệnh trốn lao động sao?

Mặt mũi trong nhà có cần nữa hay không?"

"Cô!"

Triệu Quế Phân bị làm cho sững sờ không nói nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Bạch Tú Tú một ánh mắt cũng không muốn cho bà ta! Mang theo con đi ra ngoài.



Chu Kiều Kiều thấy chuyện này không thành, trong lòng khó chịu: "Mẹ, chị cả nói cũng đúng, không bằng chờ thu hoạch vụ thu kết thúc rồi chúng con đi. Về phần công việc, lát nữa con về nhà mẹ đẻ nói một chút xem sao. Ngàn vạn lần đừng từ chối."

"Vẫn là con hiểu chuyện." Triệu Quế Phân nghe cô ta nói muốn về nhà mẹ đẻ, lập tức cảm thấy thoải mái.

Đây mới gọi là con dâu!

Kiểu như Bạch Tú Tú, đó chính là thứ xui xẻo! Mình ăn mặc quần áo chỉnh tề, một năm bốn mùa đều có quần áo không có mảnh vá nào, hàng năm còn phải mua cho mình một bộ mới!

Một người phụ nữ, cần gì phải mặc như vậy?

Nhà họ Vương nhiều đàn ông như vậy nhưng đều mặc quần áo có miếng vá đấy!

Vẫn nên chết sớm một chút thì tốt hơn!

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ trở về phòng, Vương Thanh Hòa gấp chăn mền xong, lại rót nước ấm cho cô.

Bạch Tú Tú theo thường lệ cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một viên kẹo sữa thỏ trắng, nhìn thoáng qua chồng mình, cũng nhét cho anh một viên: "Về sau bọn họ nói gì, anh không được nghe nữa. Không cho phép làm việc cho bọn họ, chúng ta cũng không cần đi lên núi săn bắt con mồi để kiếm tiền chi hết.

Hiện tại quan trọng nhất là, cả nhà chúng ta sống cuộc sống tốt đẹp, so với cái gì cũng được!"

Vương Thanh Hòa nghe mấy lời tri kỷ này của cô, mặt mày càng dịu dàng hơn.



Anh ôm cô, cọ cọ cổ cô. Một hồi lâu mới buông ra: "Anh nghe lời em, anh đi làm việc trước, giữa trưa anh và em đến chỗ chú Trương nhìn xem, em bỗng nhiên té xỉu, không thể xem nhẹ được."

"Em tự đi." Bạch Tú Tú quả quyết từ chối!

Ban ngày cô ở nhà nhàn rỗi, chuyện dược liệu, cô cũng không muốn chờ mười mấy ngày sau.

Cô chuẩn bị đến chỗ chú Trương thử vận may trước, mặc kệ là hạt giống dược liệu gì, chỉ cần có thể kiếm được chút về nhà là được.

Cô phải xác định bàn tay vàng này ở trong tay cô có phải cũng dùng tốt như ở chỗ Chu Kiều Kiều hay không!

Vương Thanh Hòa có chút lo lắng.

Gần đây anh luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ cảnh Tú Tú chết, còn có cảm giác cô độc to lớn sau đó, khiến người ta muốn phát điên lên. Ban đêm nằm mơ, khiến ban ngày sau khi anh nhìn thấy Tú Tú an toàn khỏe mạnh, càng muốn dính lấy cô.

Chỉ có cô ở trước mắt anh, anh mới có thể an tâm.

"Anh muốn không nghe lời sao?" Bạch Tú Tú thấy anh như muốn nói chuyện với cô, liền bất mãn hỏi anh.

"Anh nghe lời em, vậy em không được tới gần chỗ có nước." Vương Thanh Hòa lại dặn dò một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau