Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Chương 43:

Trước Sau
Bạch Tú Tú nghe thế, thản nhiên đưa sọt của mình cho bọn họ xem: “Đừng hỏi nữa, xui chết đi được, không tìm được cái gì, chỉ nhặt được ít nấm. Nhưng mà cái này cũng không tệ, mang về cũng có thể đổi được vài hào.”

Cô vừa nói xong, Lưu Tiểu Nga lập tức mất hứng, chỉ có nhiêu đây thôi hả? Sau này mấy thứ này đều sẽ bị cộng vào sổ sách chung của gia đình.

Thì ra bọn họ còn phải chia tiền cho hai người Bạch Tú Tú nữa hả?

Vậy sao mà được chứ?

Cô ta chịu khổ nhiều lắm đó!

“Sao hai người chỉ nhặt được có nhiêu đây thôi vậy? Có phải đã lười biếng không?” Trần Phương nhìn xong cũng không hài lòng. Cô ta khá thẳng thắn, hỏi thẳng ra luôn.

Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt tủi thân nói: “Thím ăn nói kiểu gì đó hả? Thím tư, thím đang vu oan cho chị đúng không? Chị và chị dâu ba của thím chỉ có hai người, đi muốn mòn cả giày! Trên núi người còn nhiều hơn rau, nhặt được nhiêu đây cũng đã giỏi lắm rồi. Nếu thím không tin thì thím cứ đi nhìn mấy người khác đi. Có phải bọn họ cũng có thu hoạch giống chị hay không! Sao nào? Không lẽ mấy thím còn có thể kiếm được cái gì khác biệt hơn bọn chị à!”

Bạch Tú Tú nói chuyện vô cùng hùng hồn đương nhiên.

Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh nghe bội phục cô sát đất! Ước gì có thể lập tức bái lạy Bạch Tú Tú.

Chị dâu cả quá… biết cách diễn kịch!

Nhìn dáng vẻ giả vờ thật trân của Bạch Tú Tú, Trần Phương cũng im lặng. Cho dù chị dâu cả lười biếng thì chị dâu ba cũng sẽ không.

Không lẽ chỉ là vì bọn họ xui xẻo thôi hả?



Bọn họ…

Trần Phương nhìn mình, lại nhìn chị dâu hai cũng xui xẻo không kém, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, thật sự xui xẻo đến mức đó sao?

Chu Kiều Kiều ở bên cạnh nghe được bọn họ không nhặt được thứ gì thì đã bắt đầu vô cùng đắc ý: “Chị dâu cả nói không sai, trong núi thật sự rất khó có thể kiếm được thứ tốt. Chúng em có thể tìm được một đống đồ như thế, thật ra cũng chỉ là ăn may. Em luôn khá may mắn, nếu không thì lần sau chị dâu cả và chị dâu ba đi theo em đi.”

“Nghe cách thím nói thì cứ như là mấy thím nhặt được thứ tốt gì vậy. Với lại, cho dù có nhặt được thứ tốt thì đó cũng là công lao của cả ba người mà.”

Triệu Thúy Hoa lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Sau đó bắt đầu châm ngòi thổi gió.

Giờ phút này, cô ta đã hiểu rồi! Đi theo chị dâu lăn lộn, một ngày cô ta có thể ăn chín bữa!

Triệu Thúy Hoa vừa nói xong, Trần Phương và Lưu Tiểu Nga sắp ngất đi đều lộ ra sắc mặt không được tốt cho lắm.

Vợ chú năm định tham hết công lao à?

Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Em… Em không có ý đó…”

“Được rồi, có chuyện gì thì đợi về nhà lại nói, tuy rằng chị không biết mấy thím nhặt được thứ tốt gì, nhưng thím hai đã sắp chết đến nơi rồi! Sao hai thím lại ra nông nỗi này? Mau về nhà trước đi. Thím ba, thím năm, hai thím mỗi người đỡ một người đi.” 

Bạch Tú Tú cướp lời nói trước, không cho Chu Kiều Kiều giải thích thêm.



Thuận tiện phân chia công việc cho bọn họ.

Đỡ người vừa mệt lại chẳng có ích lợi gì, cô không muốn làm.

Sắc mặt Chu Kiều Kiều vô cùng khó nghe, Bạch Tú Tú nói nghe hay thật, nhưng chẳng phải cuối cùng cô chẳng làm cái gì hết sao?

Năm người nối đuôi nhau quay về thôn.

Bởi vì dáng vẻ của Trần Phương và Lưu Tiểu Nga quá thê thảm, vừa về đến thôn đã làm cho mọi người vây xem.

Ai gặp được cũng đều hỏi thăm vài câu.

Nghe nói bọn họ lên núi bị té ngã, ai nấy đều rối rít nói ba người quá xui xẻo.

Xui xẻo suốt đường đi, cuối cùng bọn họ cũng về đến nhà.

Triệu Quế Phân còn đang ở trong nhà nghỉ ngơi uống nước! Trong sân nhà bà ta có một cái ghế bập bênh, bình thường không có ai ngồi, bởi vì mọi người đều bận rộn không có thời gian rảnh. Lúc này trong nhà chỉ có một mình bà ta chăm ba đứa nhỏ!

Hai cái của nợ kia, bà ta bảo một đứa đi giặt quần áo, đứa còn lại chăm sóc cho con trai của thằng ba.

Cuộc sống vô cùng sung sướng.

Nhưng mà cửa vừa mới được mở ra, Triệu Quế Phân lập tức ngồi thẳng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau