Trọng Sinh Thập Niên 70, Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ
Chương 25:
Nhìn Lâm Nhiễm lục lọi, lấy hết đồ đạc ra nhét vào rổ đựng rau.
Vương Chiêu Đệ không kịp tức giận, vội vàng tiến lên ngăn cản cô.
"Con làm gì thế? Đây đều là để dành cho em con ăn.
Con không biết đấy thôi, nó đi học vất vả lắm.
Khó khăn lắm mới về nhà, không phải nên bồi bổ tử tế sao?"
Lâm Nhiễm nhét đầy đồ vào giỏ, ôm chặt rổ đựng rau.
"Mẹ, mẹ không nghe Chủ nhiệm Tiêu nói à?
Dì ấy thấy nhà mình đối xử không tốt với Tiêu Lệ, nhất quyết bắt Tiêu Lệ ly hôn với con.
Nếu con không thể hiện chút thành ý thì cuộc hôn nhân này coi như xong.
Mẹ nghĩ xem, mỗi tháng những mười đồng đấy!
Mười đồng sẽ mua được bao nhiêu đồ ngon?
Bây giờ mất hết, mẹ nỡ sao?"
Tay Vương Chiêu Đệ khựng lại nhưng vẫn không muốn buông ra.
"Thế, thế con cũng phải để lại cho em con một ít chứ.
Lấy hai quả trứng về đánh lừa nó là được mà?"
Lâm Nhiễm thở dài, gỡ tay Vương Chiêu Đệ ra.
"Không được đâu mẹ à, Tiêu Lệ gầy trơ xương.
Không nuôi béo nó lên, Chủ nhiệm Tiêu làm sao tin được?
Nếu Chủ nhiệm Tiêu không tin, quay về báo cáo với thành phố.
Chúng ta không những mất mười đồng tiền này, mà còn bị truy cứu trách nhiệm.
Ảnh hưởng đến chúng ta thì không sao nhưng em trai không phải đang học cấp ba sao? Ảnh hưởng đến việc thi đại học của nó thì không ổn..."
Vương Chiêu Đệ mong sao mong trăng mới mong được đứa con trai Lâm Kiến Quốc này.
Bình thường cưng như trứng mỏng, nghe nói sẽ ảnh hưởng đến nó, Vương Chiêu Đệ đau lòng đến mức chảy máu cũng chỉ còn cách buông tay.
"Được, con thông minh, dỗ dành Tiêu Lệ nghe lời con.
Nếu không được, con ngủ với nó một đêm, thổi gió bên gối!"
Lâm Nhiễm hiểu ý Vương Chiêu Đệ, không khỏi cười lạnh.
Vốn dĩ Vương Chiêu Đệ muốn nguyên thân vắt kiệt tiền của Tiêu Lệ, sau đó ly hôn.
Rồi tìm người khác gả cho, thu về một khoản tiền sính lễ.
Trước đây bà ta đều nói với nguyên thân, không được để Tiêu Lệ đụng vào cô.
Tiêu Lệ ngay thẳng, đương nhiên sẽ không làm chuyện cưỡng ép người khác.
Bây giờ chỉ vì muốn giữ lại mười đồng tiền đó, mà muốn dùng thân thể của con gái mình mua chuộc Tiêu Lệ.
Chậc, người làm mẹ này thật là hết đường cứu rồi.
"Được rồi, con đi nhanh đi.
Nếu không em trai con biết con ăn trứng ốp la của nó, chắc chắn sẽ gây gổ với mẹ."
Vương Chiêu Đệ như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đẩy Lâm Nhiễm ra khỏi cửa.
Rổ đựng rau của Lâm Nhiễm lúc đến còn trống không, lúc này đã đầy ắp.
Vừa đi vừa hát, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Vương Chiêu Đệ không kịp tức giận, vội vàng tiến lên ngăn cản cô.
"Con làm gì thế? Đây đều là để dành cho em con ăn.
Con không biết đấy thôi, nó đi học vất vả lắm.
Khó khăn lắm mới về nhà, không phải nên bồi bổ tử tế sao?"
Lâm Nhiễm nhét đầy đồ vào giỏ, ôm chặt rổ đựng rau.
"Mẹ, mẹ không nghe Chủ nhiệm Tiêu nói à?
Dì ấy thấy nhà mình đối xử không tốt với Tiêu Lệ, nhất quyết bắt Tiêu Lệ ly hôn với con.
Nếu con không thể hiện chút thành ý thì cuộc hôn nhân này coi như xong.
Mẹ nghĩ xem, mỗi tháng những mười đồng đấy!
Mười đồng sẽ mua được bao nhiêu đồ ngon?
Bây giờ mất hết, mẹ nỡ sao?"
Tay Vương Chiêu Đệ khựng lại nhưng vẫn không muốn buông ra.
"Thế, thế con cũng phải để lại cho em con một ít chứ.
Lấy hai quả trứng về đánh lừa nó là được mà?"
Lâm Nhiễm thở dài, gỡ tay Vương Chiêu Đệ ra.
"Không được đâu mẹ à, Tiêu Lệ gầy trơ xương.
Không nuôi béo nó lên, Chủ nhiệm Tiêu làm sao tin được?
Nếu Chủ nhiệm Tiêu không tin, quay về báo cáo với thành phố.
Chúng ta không những mất mười đồng tiền này, mà còn bị truy cứu trách nhiệm.
Ảnh hưởng đến chúng ta thì không sao nhưng em trai không phải đang học cấp ba sao? Ảnh hưởng đến việc thi đại học của nó thì không ổn..."
Vương Chiêu Đệ mong sao mong trăng mới mong được đứa con trai Lâm Kiến Quốc này.
Bình thường cưng như trứng mỏng, nghe nói sẽ ảnh hưởng đến nó, Vương Chiêu Đệ đau lòng đến mức chảy máu cũng chỉ còn cách buông tay.
"Được, con thông minh, dỗ dành Tiêu Lệ nghe lời con.
Nếu không được, con ngủ với nó một đêm, thổi gió bên gối!"
Lâm Nhiễm hiểu ý Vương Chiêu Đệ, không khỏi cười lạnh.
Vốn dĩ Vương Chiêu Đệ muốn nguyên thân vắt kiệt tiền của Tiêu Lệ, sau đó ly hôn.
Rồi tìm người khác gả cho, thu về một khoản tiền sính lễ.
Trước đây bà ta đều nói với nguyên thân, không được để Tiêu Lệ đụng vào cô.
Tiêu Lệ ngay thẳng, đương nhiên sẽ không làm chuyện cưỡng ép người khác.
Bây giờ chỉ vì muốn giữ lại mười đồng tiền đó, mà muốn dùng thân thể của con gái mình mua chuộc Tiêu Lệ.
Chậc, người làm mẹ này thật là hết đường cứu rồi.
"Được rồi, con đi nhanh đi.
Nếu không em trai con biết con ăn trứng ốp la của nó, chắc chắn sẽ gây gổ với mẹ."
Vương Chiêu Đệ như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đẩy Lâm Nhiễm ra khỏi cửa.
Rổ đựng rau của Lâm Nhiễm lúc đến còn trống không, lúc này đã đầy ắp.
Vừa đi vừa hát, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất