Xuyên Đến 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Nông Trại
Chương 33:
Triệu Tố Phân nhìn biểu cảm của chị dâu cả, cảm thấy may mắn vì lúc trước đã nhận làm quần áo. Nếu không thì bây giờ người hối hận không phải là chị dâu cả mà là cô ấy rồi.
Kiều Trân Trân mang quần áo về nhà liền cho hai anh em Tống Đại Bảo thử, quần áo may hơi dài nhưng trẻ con lớn nhanh, như vậy vừa vặn, sang năm vẫn có thể mặc được.
Sau đó cô phát hiện, tay nghề của chị dâu hai tốt hơn chị dâu ba. Sau này may quần áo, vẫn nên để chị dâu hai may thì hơn. Nhà không có máy khâu, bây giờ may quần áo đều phải khâu tay từng mũi một, nghĩ thôi cũng thấy không dễ dàng, hai gói táo đỏ kia tặng không uổng.
Hay là nghĩ cách mua cho nhà mình một cái máy khâu? Kiều Trân Trân không biết dùng thứ này nhưng có thể để ở nhà mẹ Kiều. Như vậy sau này nhờ họ giúp may quần áo cũng tiện, dù sao thì quần áo mùa hè hay mùa đông đều phải may.
"Quần áo mới! Quần áo mới!"
"Con có quần áo mới mặc rồi! Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!"
"Con cũng có, con còn có hai bộ, mẹ đối với con còn tốt hơn!"
"Con cũng có hai bộ!"
Hai anh em vui vẻ nhảy nhót trên giường.
"Được rồi, mau cởi ra, quần áo mới phải giặt sạch mới mặc được."
Hai người luyến tiếc cởi quần áo. Kiều Trân Trân cầm ra ngoài đánh một ít xà phòng, chà xát, sau đó phơi trong sân, nghĩ thầm: Mấy ngày nay giặt quần áo liên tục, xà phòng dùng hơi nhanh, xem ra phải tích trữ thêm mới được.
Buổi chiều Kiều Trân Trân làm một nồi gà hầm sâm núi, gà đương nhiên là gà rừng đổi ở chợ đen lần trước, để trong không gian suýt nữa quên mất, may mà đồ trong không gian không bị hỏng, nếu không thì đau lòng chết mất.
Còn sâm núi là sản phẩm mới sau khi trang trại không gian nâng cấp tối qua. Tại sao trồng ở trang trại không gian mà lại phải gọi là sâm "núi" thì cũng không có cách nào, vì trên màn hình điện tử của trung tâm thương mại, tên của nó là "sâm núi."
Kiều Trân Trân cộng cả hai kiếp lại cũng chưa từng ăn sâm, cho nên hôm nay cố ý lấy ra thử. Sợ bổ quá nên cô chỉ cho một ít sâm núi, ngoài ra còn cho thêm táo đỏ và kỷ tử. Hầm đủ hai tiếng, cả nhà thơm phức, chỉ có điều tốn không ít củi.
Đến giờ ăn tối, Kiều Trân Trân dùng bát tô lớn múc một bát canh gà, còn gắp thêm mấy miếng thịt gà, bảo hai anh em mang sang nhà họ Kiều.
"Ông bà ngoại, đây là mẹ bảo chúng con mang đến, nói là mọi người giúp nhà mình xuống ruộng làm việc vất vả nên mang đến bồi bổ cho mọi người, bên trong còn cho cả sâm nữa." Tống Đại Bảo cẩn thận đặt bát lên bàn, Tống Tiểu Bảo thì đứng bên cạnh ra sức tuyên truyền.
Kiều Trân Trân mang quần áo về nhà liền cho hai anh em Tống Đại Bảo thử, quần áo may hơi dài nhưng trẻ con lớn nhanh, như vậy vừa vặn, sang năm vẫn có thể mặc được.
Sau đó cô phát hiện, tay nghề của chị dâu hai tốt hơn chị dâu ba. Sau này may quần áo, vẫn nên để chị dâu hai may thì hơn. Nhà không có máy khâu, bây giờ may quần áo đều phải khâu tay từng mũi một, nghĩ thôi cũng thấy không dễ dàng, hai gói táo đỏ kia tặng không uổng.
Hay là nghĩ cách mua cho nhà mình một cái máy khâu? Kiều Trân Trân không biết dùng thứ này nhưng có thể để ở nhà mẹ Kiều. Như vậy sau này nhờ họ giúp may quần áo cũng tiện, dù sao thì quần áo mùa hè hay mùa đông đều phải may.
"Quần áo mới! Quần áo mới!"
"Con có quần áo mới mặc rồi! Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!"
"Con cũng có, con còn có hai bộ, mẹ đối với con còn tốt hơn!"
"Con cũng có hai bộ!"
Hai anh em vui vẻ nhảy nhót trên giường.
"Được rồi, mau cởi ra, quần áo mới phải giặt sạch mới mặc được."
Hai người luyến tiếc cởi quần áo. Kiều Trân Trân cầm ra ngoài đánh một ít xà phòng, chà xát, sau đó phơi trong sân, nghĩ thầm: Mấy ngày nay giặt quần áo liên tục, xà phòng dùng hơi nhanh, xem ra phải tích trữ thêm mới được.
Buổi chiều Kiều Trân Trân làm một nồi gà hầm sâm núi, gà đương nhiên là gà rừng đổi ở chợ đen lần trước, để trong không gian suýt nữa quên mất, may mà đồ trong không gian không bị hỏng, nếu không thì đau lòng chết mất.
Còn sâm núi là sản phẩm mới sau khi trang trại không gian nâng cấp tối qua. Tại sao trồng ở trang trại không gian mà lại phải gọi là sâm "núi" thì cũng không có cách nào, vì trên màn hình điện tử của trung tâm thương mại, tên của nó là "sâm núi."
Kiều Trân Trân cộng cả hai kiếp lại cũng chưa từng ăn sâm, cho nên hôm nay cố ý lấy ra thử. Sợ bổ quá nên cô chỉ cho một ít sâm núi, ngoài ra còn cho thêm táo đỏ và kỷ tử. Hầm đủ hai tiếng, cả nhà thơm phức, chỉ có điều tốn không ít củi.
Đến giờ ăn tối, Kiều Trân Trân dùng bát tô lớn múc một bát canh gà, còn gắp thêm mấy miếng thịt gà, bảo hai anh em mang sang nhà họ Kiều.
"Ông bà ngoại, đây là mẹ bảo chúng con mang đến, nói là mọi người giúp nhà mình xuống ruộng làm việc vất vả nên mang đến bồi bổ cho mọi người, bên trong còn cho cả sâm nữa." Tống Đại Bảo cẩn thận đặt bát lên bàn, Tống Tiểu Bảo thì đứng bên cạnh ra sức tuyên truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất