Xuyên Đến 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Nông Trại
Chương 34:
Trong bát không thấy sâm nhưng ngửi thấy mùi thơm thật. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay
không, nghe Tống Tiểu Bảo nói vậy, mọi người ngửi thấy mùi thơm, dường như cảm thấy xương cốt đều dễ chịu hơn một chút. Uống một ngụm, dường như cảm thấy dinh dưỡng và ngon hơn canh gà bình thường, đúng là canh gà có sâm.
"Sâm này ở đâu ra?" Ba Kiều lập tức hỏi ngay vào vấn đề chính.
"Trên núi đào được." Tống Đại Bảo theo lời dặn của Kiều Trân Trân trả lời.
Mọi người tự động suy đoán, Kiều Trân Trân gặp may, vô tình đào được một cây sâm.
Những năm trước cũng nghe người ta nói trên núi có mấy thứ quý giá như sâm hay linh chi nhưng chưa từng có ai nhìn thấy. Xem ra vẫn là Trân Trân nhà mình có phúc, chỉ là sâm tốt như vậy sao lại hầm ăn rồi, giữ lại bán lấy tiền chẳng phải tốt hơn sao.
"Thôi..."
Ba Kiều thở dài một hơi: "Thôi, đã hầm rồi, còn làm sao được nữa, mọi người uống một chút đi."
Tống Tiểu Bảo thấy mọi người đều vui vẻ, nhân cơ hội nói với cậu mợ: "Cậu mợ, nhà con hết củi rồi."
Lúc này, cậu Kiều Vệ Quốc còn chưa trả lời thì Trương Thúy Hoa bên cạnh đã vội vàng đáp ứng: "Yên tâm, ngày mai sẽ cho người mang đến nhà."
"Cảm ơn cậu mợ, vậy chúng con về ăn cơm trước."
Nhìn vẻ mặt phấn khích cố nén của vợ, Kiều Vệ Quốc có chút khó hiểu. Trước kia vợ không thích mình giúp em gái làm việc. Sao hôm nay sao lại có chút khác thường, chẳng lẽ là vì bát canh gà này?
Trương Thúy Hoa không quan tâm nhiều như vậy. Trong lòng cô ấy nghĩ, trước kia Kiều Vệ Quốc giúp chặt củi cũng không thấy Kiều Trân Trân cho thứ gì nhưng hai em dâu giúp làm việc thì Kiều Trân Trân lại cho đồ, có lẽ là vì sự đối xử khác nhau giữa anh trai ruột và chị dâu. Cho nên, cô ấy quyết định, việc tặng củi này không thể để chồng mình đi mà phải để cô ấy đi mới được!
Ăn xong bữa tối, trời mới hơi tối, Trương Thúy Hoa đã giục Kiều Vệ Quốc cùng mình ra ngoài chặt củi.
"Vệ Quốc anh làm gì vậy, chậm chạp thế, nhanh lên, bên em gái còn đợi dùng củi đấy!"
"Đến rồi, đến rồi, giày em còn chưa đi vào nữa."
Nhìn cả hai vợ chồng tích cực giúp chặt củi, mẹ Kiều rất vui mừng. Bà cho rằng là tác dụng của bát canh gà tối hôm qua. Xem ra đôi khi vẫn không thể áp dụng chính sách áp bức một cách mù quáng, phải như Trân Trân vậy, thỉnh thoảng cho một chút lợi ích, như vậy mới làm việc hăng hái hơn.
Bên Kiều Trân Trân, buổi tối ăn bánh bao thịt to và canh gà. Hai anh em tắm rửa xong thì lên giường ngủ. Tống Đại Bảo nằm trên giường đã ngủ say, còn Tống Tiểu Bảo vẫn mở mắt, không buồn ngủ.
không, nghe Tống Tiểu Bảo nói vậy, mọi người ngửi thấy mùi thơm, dường như cảm thấy xương cốt đều dễ chịu hơn một chút. Uống một ngụm, dường như cảm thấy dinh dưỡng và ngon hơn canh gà bình thường, đúng là canh gà có sâm.
"Sâm này ở đâu ra?" Ba Kiều lập tức hỏi ngay vào vấn đề chính.
"Trên núi đào được." Tống Đại Bảo theo lời dặn của Kiều Trân Trân trả lời.
Mọi người tự động suy đoán, Kiều Trân Trân gặp may, vô tình đào được một cây sâm.
Những năm trước cũng nghe người ta nói trên núi có mấy thứ quý giá như sâm hay linh chi nhưng chưa từng có ai nhìn thấy. Xem ra vẫn là Trân Trân nhà mình có phúc, chỉ là sâm tốt như vậy sao lại hầm ăn rồi, giữ lại bán lấy tiền chẳng phải tốt hơn sao.
"Thôi..."
Ba Kiều thở dài một hơi: "Thôi, đã hầm rồi, còn làm sao được nữa, mọi người uống một chút đi."
Tống Tiểu Bảo thấy mọi người đều vui vẻ, nhân cơ hội nói với cậu mợ: "Cậu mợ, nhà con hết củi rồi."
Lúc này, cậu Kiều Vệ Quốc còn chưa trả lời thì Trương Thúy Hoa bên cạnh đã vội vàng đáp ứng: "Yên tâm, ngày mai sẽ cho người mang đến nhà."
"Cảm ơn cậu mợ, vậy chúng con về ăn cơm trước."
Nhìn vẻ mặt phấn khích cố nén của vợ, Kiều Vệ Quốc có chút khó hiểu. Trước kia vợ không thích mình giúp em gái làm việc. Sao hôm nay sao lại có chút khác thường, chẳng lẽ là vì bát canh gà này?
Trương Thúy Hoa không quan tâm nhiều như vậy. Trong lòng cô ấy nghĩ, trước kia Kiều Vệ Quốc giúp chặt củi cũng không thấy Kiều Trân Trân cho thứ gì nhưng hai em dâu giúp làm việc thì Kiều Trân Trân lại cho đồ, có lẽ là vì sự đối xử khác nhau giữa anh trai ruột và chị dâu. Cho nên, cô ấy quyết định, việc tặng củi này không thể để chồng mình đi mà phải để cô ấy đi mới được!
Ăn xong bữa tối, trời mới hơi tối, Trương Thúy Hoa đã giục Kiều Vệ Quốc cùng mình ra ngoài chặt củi.
"Vệ Quốc anh làm gì vậy, chậm chạp thế, nhanh lên, bên em gái còn đợi dùng củi đấy!"
"Đến rồi, đến rồi, giày em còn chưa đi vào nữa."
Nhìn cả hai vợ chồng tích cực giúp chặt củi, mẹ Kiều rất vui mừng. Bà cho rằng là tác dụng của bát canh gà tối hôm qua. Xem ra đôi khi vẫn không thể áp dụng chính sách áp bức một cách mù quáng, phải như Trân Trân vậy, thỉnh thoảng cho một chút lợi ích, như vậy mới làm việc hăng hái hơn.
Bên Kiều Trân Trân, buổi tối ăn bánh bao thịt to và canh gà. Hai anh em tắm rửa xong thì lên giường ngủ. Tống Đại Bảo nằm trên giường đã ngủ say, còn Tống Tiểu Bảo vẫn mở mắt, không buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất