Xuyên Đến 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Nông Trại
Chương 42:
Kiều Trân Trân thật là, bản thân lười biếng, ham hưởng thụ cũng đành, còn dạy hư hai đứa trẻ. Hưởng thụ thì cứ nói thẳng ra là hưởng thụ, lại nói là nghi thức, rõ ràng đang tìm cớ.
Dù mọi người nghĩ thế nào, tâm trạng của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đều rất tốt. Bọn trẻ trong thôn không hiểu những lời chua ngoa của người lớn, chúng chỉ càng ngưỡng mộ hai anh em Tống Đại Bảo hơn.
Mẹ của họ thật tốt, không chỉ mua đồ ăn ngon cho họ, mà còn may quần áo mới cho họ, lại còn may hẳn hai bộ, bây giờ còn đưa họ vào thị trấn chụp ảnh. Thật tốt quá, thật muốn được làm con trai nhà Tống Tiểu Bảo, không biết dì Kiều còn muốn nhận con trai không nhỉ?
Con trai út của anh cả là Cẩu Đản, con trai của anh ba Kiều là Đại Chí, hai đứa vừa đi từ sân phơi lúa về. Chúng cũng giống những đứa trẻ trong thôn, rất ngưỡng mộ hai đứa em họ này. Đôi khi chúng nghĩ, tại sao chúng không thể làm con trai của cô mình, như vậy sẽ được ăn thịt và kẹo hàng ngày rồi.
Lần trước Đại Bảo cho chúng uống một ngụm nước cam đóng hộp, cho đến bây giờ chúng vẫn nhớ hương vị đó, rất ngon. Nhưng Đại Bảo chỉ cho chúng uống một ngụm, chỉ được uống nước trong hộp, không được ăn miếng cam bên trong, chắc chắn miếng cam còn ngon hơn nước.
Đồ hộp trong tay Tiểu Bảo có màu đỏ, Tiểu Bảo nói đó là mận đóng hộp, khác với cam đóng hộp của Đại Bảo. Đại Chí và Cẩu Đản muốn uống một ngụm nước mận đóng hộp, nhưng Tiểu Bảo lại không cho, hừ, lần sau không chơi với Tiểu Bảo nữa.
Sau khi về nhà, Cẩu Đản kể chuyện cô đưa Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vào thị trấn chụp ảnh cho gia đình nghe. Sau đó nó còn khóc lóc đòi vào thị trấn chụp ảnh, kết quả tất nhiên là bị Trương Thúy Hoa véo tai mắng cho một trận.
Đại Chí thì ranh ma hơn, nó lẻn vào phòng ngủ mách lẻo với mẹ, kể chuyện Tống Tiểu Bảo keo kiệt, còn nói cậu bé giấu ảnh không cho nó xem.
Mẹ Kiều đã quen với thói tiêu tiền của Kiều Trân Trân, dù bà có nói thì cô cũng không nghe, nên mặc kệ cô. Tối hôm qua Đại Bảo mang đến một con cá to, bà biết lần này cô vào thị trấn đã tiêu không ít tiền. May là con rể thông minh, biết kiếm tiền, nếu không thì không nuôi nổi một người vợ như vậy.
Ba Kiều lại thích bức ảnh này, còn bảo mẹ Kiều ngày mai đến lấy ảnh về xem.
Mẹ Kiều đến lấy ảnh vào buổi trưa ngày hôm sau, lúc này ảnh đã được đóng khung, treo trên tường trong phòng ngủ của hai anh em Tống Đại Bảo. Lúc này Kiều Trân Trân không có nhà, đi đến nhà Trương Đại Nha, nhưng hai anh em Tống Đại Bảo ở nhà. Hai đứa ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa, thấy bà ngoại đến, nên không đi ngủ nữa, nhiệt tình kéo tay mẹ Kiều, để bà vào nhà xem ảnh.
Dù mọi người nghĩ thế nào, tâm trạng của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đều rất tốt. Bọn trẻ trong thôn không hiểu những lời chua ngoa của người lớn, chúng chỉ càng ngưỡng mộ hai anh em Tống Đại Bảo hơn.
Mẹ của họ thật tốt, không chỉ mua đồ ăn ngon cho họ, mà còn may quần áo mới cho họ, lại còn may hẳn hai bộ, bây giờ còn đưa họ vào thị trấn chụp ảnh. Thật tốt quá, thật muốn được làm con trai nhà Tống Tiểu Bảo, không biết dì Kiều còn muốn nhận con trai không nhỉ?
Con trai út của anh cả là Cẩu Đản, con trai của anh ba Kiều là Đại Chí, hai đứa vừa đi từ sân phơi lúa về. Chúng cũng giống những đứa trẻ trong thôn, rất ngưỡng mộ hai đứa em họ này. Đôi khi chúng nghĩ, tại sao chúng không thể làm con trai của cô mình, như vậy sẽ được ăn thịt và kẹo hàng ngày rồi.
Lần trước Đại Bảo cho chúng uống một ngụm nước cam đóng hộp, cho đến bây giờ chúng vẫn nhớ hương vị đó, rất ngon. Nhưng Đại Bảo chỉ cho chúng uống một ngụm, chỉ được uống nước trong hộp, không được ăn miếng cam bên trong, chắc chắn miếng cam còn ngon hơn nước.
Đồ hộp trong tay Tiểu Bảo có màu đỏ, Tiểu Bảo nói đó là mận đóng hộp, khác với cam đóng hộp của Đại Bảo. Đại Chí và Cẩu Đản muốn uống một ngụm nước mận đóng hộp, nhưng Tiểu Bảo lại không cho, hừ, lần sau không chơi với Tiểu Bảo nữa.
Sau khi về nhà, Cẩu Đản kể chuyện cô đưa Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vào thị trấn chụp ảnh cho gia đình nghe. Sau đó nó còn khóc lóc đòi vào thị trấn chụp ảnh, kết quả tất nhiên là bị Trương Thúy Hoa véo tai mắng cho một trận.
Đại Chí thì ranh ma hơn, nó lẻn vào phòng ngủ mách lẻo với mẹ, kể chuyện Tống Tiểu Bảo keo kiệt, còn nói cậu bé giấu ảnh không cho nó xem.
Mẹ Kiều đã quen với thói tiêu tiền của Kiều Trân Trân, dù bà có nói thì cô cũng không nghe, nên mặc kệ cô. Tối hôm qua Đại Bảo mang đến một con cá to, bà biết lần này cô vào thị trấn đã tiêu không ít tiền. May là con rể thông minh, biết kiếm tiền, nếu không thì không nuôi nổi một người vợ như vậy.
Ba Kiều lại thích bức ảnh này, còn bảo mẹ Kiều ngày mai đến lấy ảnh về xem.
Mẹ Kiều đến lấy ảnh vào buổi trưa ngày hôm sau, lúc này ảnh đã được đóng khung, treo trên tường trong phòng ngủ của hai anh em Tống Đại Bảo. Lúc này Kiều Trân Trân không có nhà, đi đến nhà Trương Đại Nha, nhưng hai anh em Tống Đại Bảo ở nhà. Hai đứa ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa, thấy bà ngoại đến, nên không đi ngủ nữa, nhiệt tình kéo tay mẹ Kiều, để bà vào nhà xem ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất