Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 50:

Trước Sau
Thấy hai mẹ con bước vào, Trình Quang Huy lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"

Trình Dao nói: "Sắp đến lúc họ thực hiện kế hoạch rồi, cha, cha chỉ cần nằm trên giường giả vờ ngất là được."

"Được." Trình Quang Huy gật đầu.

"Còn mẹ thì sao?" Lý Thục Phân nhìn Trình Dao.

Trình Dao nói: "Mẹ cũng nằm trên giường một chút, con sẽ ra ngoài gọi người."

"Được." Lý Thục Phân gật đầu.

Trong chốc lát, Trình Dao thay đổi sắc mặt, bước chân vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa lo lắng nói: “Thím, thím, không ổn rồi, thím mau đến xem cha mẹ cháu! Họ, họ đều ngất rồi."

Nghe vậy, Mã Lan trong bếp híp mắt.

Có vẻ như thuốc đã phát huy tác dụng.

Nhưng bà vẫn giả vờ rất lo lắng, theo Trình Dao vào phòng ngủ: "A Dao, cháu đừng sợ, cha mẹ cháu chắc là ăn quá nhiều nên bị đầy bụng thôi, ngủ một giấc sẽ không sao."

Trình Dao mắt đỏ hoe: "Thím, cha mẹ cháu thật sự không sao chứ? Thím nói xm có cần đi tìm ông Triệu đến xem không?"

"Không cần, không cần." nói rồi, Mã Lan liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lý Thục Phân, "Chị dâu, chị dâu, chị có nghe thấy em nói không?"

Lý Thục Phân không có bất kỳ phản ứng nào.

"Mẹ! Mẹ!" Trình Dao cũng lo lắng gọi: "Làm sao bây giờ thím ơi! Mẹ cháu làm sao vậy? Vừa rồi mẹ còn khỏe mà."



Nói xong, Trình Dao ôm đầu: "Thím ơi, cháu cũng cảm thấy hơi chóng mặt."

Mã Lan híp mắt, không cần nghĩ cũng biết, thuốc của Trình Dao cũng đã phát tác!

"A Dao, con không sao chứ?" Mã Lan lập tức đưa tay đỡ Trình Dao.

Trình Dao cố gắng lắc đầu: "Không, không sao, cháu không sao đâu thím."

Nói xong, Trình Dao lấy từ túi ra một miếng vải: "Thím, thím đối xử với cháu tốt như vậy, cháu có một món quà muốn tặng thím."

"Món quà gì?" Mã Lan hỏi.

Trình Dao đưa miếng vải trong tay cho Mã Lan: "Chính là cái này."

"Đây là gì?" Mã Lan đầy nghi hoặc.

Trình Dao ôm đầu, trông rất khó chịu: "Thím, thím ngửi thử sẽ biết đó là gì."

Ngửi thử?

Mã Lan càng nghi ngờ hơn, đứa con hoang này, rốt cuộc đang làm gì vậy?

Dù sao ba người nhà họ Trình cũng đã là miếng thịt trên thớt của bà, dù có cánh họ cũng không thể thoát, ngửi một chút cũng không sao.

Nghĩ vậy, Mã Lan liền đưa miếng vải mà Trình Dao đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, sao bà cảm thấy, miếng vải này có chút mùi không đúng?



Miếng vải mà Trình Dao đưa có mùi hôi nhè nhẹ.

Còn có mùi chua kỳ lạ.

Nói chung là không dễ chịu.

Nhưng Mã Lan lại muốn biết rõ đây rốt cuộc là vải gì, nên hít một hơi thật sâu.

Hơi thở này xuống, Mã Lan nhận ra không đúng, mùi này quá nồng, và là mùi xộc thẳng lên não.

"A Dao, rốt cuộc đây là gì? Thím đoán không ra. Cháu cứ nói trực tiếp với thím..."

Mã Lan chưa nói hết câu, cảm thấy sức lực trong tứ chi như bị rút hết trong chớp mắt, đầu óc choáng váng, mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé cơ thể, ngứa ngáy vô cùng.

Cảm giác này rất khó chịu, điều này Mã Lan chưa từng trải qua.

Trình Dao đỡ Mã Lan dậy, nheo mắt hỏi: "Thím, thím làm sao vậy?"

"Thím... thím không sao." Mã Lan cố lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng trước mắt vẫn hiện ra hai Trình Dao.

Hai Trình Dao?

Sao lại có hai Trình Dao?

Lúc này Mã Lan vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

Khóe miệng Trình Dao nhếch lên một nụ cười: "Thím, món quà cháu chuẩn bị cho thím, thím có thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau