Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 17: Người Thân Duy Nhất Của Nhã Tịch
Không sai, đó là bùa hộ mệnh. " Chú Tư! Chú giữ kỹ cái này đó. Đây là bùa hộ mệnh cháu xin cho chú. Chú lúc nào cũng phải mang bên người đấy ". Nhã Tịch cầm lấy tay Đông Phương Tẫn, đặt bùa hộ mệnh trên tay mình vào lòng bàn tay của Đông Phương Tẫn. " Chú nhớ phải luôn theo bên người đấy. Chú Tư! Bây giờ cháu chỉ còn có chú là người thân duy nhất thôi. Chú không được xảy ra chuyện gì đâu đấy ". Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Đông Phương Tẫn, nũng nịu nói. Phải, bây giờ ở Đông Phương gia chỉ còn có Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch mà thôi. Sau một tháng Nhã Tịch ra đời, bố mẹ Nhã Tịch đã qua đời, ba người chú còn lại của Nhã Tịch, vì tranh đấu quyền thừa kế, người thì chết người thì ở trong tù.
Đáng lẽ ra, Nhã Tịch phải theo họ của bố Nhã Tịch là họ Hạ. Nhưng bố Nhã Tịch là một cô nhi, họ này của bố Nhã Tịch là do người của cô nhi viện đặt mà thôi. Khi Nhã Tịch ra đời, bố Nhã Tịch đã quyết định cho Nhã Tịch mang họ mẹ, là họ Đông Phương của Đông Phương gia.
" Cháu yên tâm đi. Chú sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chú phải sống để bảo vệ nữa cháu chứ ". Đông Phương Tẫn xoa đầu Nhã Tịch như hồi còn nhỏ. Đối với Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch dù có lớn thế nào đi nữa, trong lòng của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch vẫn là một đứa trẻ, được nâng niu, bảo vệ. " Chỉ cần chú còn sống một ngày, tuyệt đối không để cháu chút tổn thương nào ". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch với ánh mắt nghiêm túc.
" Chú Tư! Chú đã sống nửa đời vì cháu rồi. Chú cũng phải sống cho chú nữa chứ. Bây giờ là lúc chú nên sống cho bản thân rồi ". Nhã Tịch mỉm cười nói. Đông Phương Tẫn vừa tròn 18 tuổi, thì thừa kế Đông Phương thị và Đông Phương gia, ngay sau đó, bố mẹ Nhã Tịch cũng qua đời. Đương nhiên, Nhã Tịch được Đông Phương Tẫn chăm sóc. Chăm sóc một đứa trẻ 1 tháng tuổi đâu phải dễ dàng gì. Năm đó, Đông Phương Tẫn vừa thừa kế Đông Phương thị, vị trí còn chưa vững, ban ngày thì làm việc ở Đông Phương thị, đến tối về dành thời gian chăm sóc cho Nhã Tịch.
Tuy Nhã Tịch có dì Dương và chú Dương chăm sóc nhưng Đông Phương Tẫn vẫn muốn tự mình chăm sóc cho Nhã Tịch. Nhã Tịch được 1 tháng tuổi thì mất đi bố mẹ. Về mặt tình cảm, Nhã Tịch thiếu thốn rất nhiều, Đông Phương Tẫn muốn bù đắp sự thiếu thốn hết sức có thể.
22 năm, Đông Phương Tẫn luôn dành hết tình yêu thương cho Nhã Tịch, luôn nâng niu, bảo vệ. Nhã Tịch muốn gì Đông Phương Tẫn đều đáp ứng, không để Nhã Tịch thiếu thốn bất cứ thứ gì. Đông Phương Tẫn đã dùng nửa đời của mình vì Nhã Tịch. 22 năm nay, Đông Phương Tẫn đều vì Nhã Tịch, vì bản thân Đông Phương Tẫn sao? 22 năm nay, Đông Phương Tẫn chưa từng nghĩ tới.
" Chú Tư! Chú nên sống cho bản thân rồi. Chú cũng 40 tuổi rồi. Chú nên tìm thím rồi ". Nhã Tịch mỉm cười, nghiêm túc nói.
" Chú chưa nghĩ đến chuyện đó. Không cần vội, cứ từ từ ". Đông Phương Tẫn thản nhiên đáp. Phải, Đông Phương Tẫn không hề nghĩ đến tìm vợ cho mình. Trong lòng Đông Phương Tẫn bây giờ, ngoài cô cháu gái bảo bối, không có bất kỳ người phụ nữ nào. Đông Phương Tẫn luôn sống vì Nhã Tịch mà. Sao mà để ý ai chứ? Đông Phương Tẫn cũng chưa từng nghĩ đến.
" Chú Tư! Chú đã 40 tuổi rồi đấy. Không còn trẻ nữa. Chú không thể cứ sống như vậy cả đời chứ. Hay là cháu tìm giúp chú nha? ". Đôi mắt Nhã Tịch sáng lên, trong ánh mắt có thêm sự mong chờ.
Đông Phương Tẫn nhìn đôi mắt đang đầy sự mong chờ của Nhã Tịch. Đông Phương Tẫn đưa tay lên gõ nhẹ vào trán Nhã Tịch. " Không cần đâu. Chuyện của chú, cháu không cần quan tâm. Cháu cứ lo cho bản thân cháu đi ". Đông Phương Tẫn cười nhẹ, đáp.
" Không cho cháu tìm thì thôi ". Nhã Tịch đưa tay lên xoa nhẹ trên trán mình, nơi Đông Phương Tẫn vừa gõ nhẹ lên. Giọng nói và ánh mắt cô hiện ra chút thất vọng. Nhã Tịch luôn muốn Đông Phương Tẫn tìm một người phụ nữ, ở bên cạnh Đông Phương Tẫn. Nhã Tịch biết, những gì Đông Phương Tẫn làm cho cô thực sự quá nhiều, quá nhiều. Nửa đời của Đông Phương Tẫn đều dành cho Nhã Tịch rồi. Nhã Tịch không muốn Đông Phương Tẫn sống vì cô nữa. Muốn Đông Phương Tẫn sống cho bản thân.
...----------------...
20 phút sau. Chiếc xe Lamborghini Urus dừng lại ở trước căn biệt thự trắng, sang trọng rộng lớn 700 mét vuông. Phải, đã về đến biệt thự của Đông Phương Tẫn rồi.
Cánh cửa xe được mở ra. Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch bước xuống xe.
" Chú còn chút chuyện cần xử lý. Chú lên phòng trước ". Đông Phương Tẫn quay người lại nhìn Nhã Tịch nhẹ nhàng nói.
" Vâng ạ ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. Nhã Tịch biết, Đông Phương Tẫn rất bận rộn. Công việc ngày nào cũng chất như núi. Làm mãi cũng không hết. Dĩ nhiên rồi, Đông Phương Tẫn là ai chứ? Là người điều hành của Đông Phương thị mà. Đương nhiên là bận rộn rồi.
Đông Phương Tẫn quay người, bước vào trong căn biệt thự trắng, sang trọng của mình.
Đáng lẽ ra, Nhã Tịch phải theo họ của bố Nhã Tịch là họ Hạ. Nhưng bố Nhã Tịch là một cô nhi, họ này của bố Nhã Tịch là do người của cô nhi viện đặt mà thôi. Khi Nhã Tịch ra đời, bố Nhã Tịch đã quyết định cho Nhã Tịch mang họ mẹ, là họ Đông Phương của Đông Phương gia.
" Cháu yên tâm đi. Chú sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chú phải sống để bảo vệ nữa cháu chứ ". Đông Phương Tẫn xoa đầu Nhã Tịch như hồi còn nhỏ. Đối với Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch dù có lớn thế nào đi nữa, trong lòng của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch vẫn là một đứa trẻ, được nâng niu, bảo vệ. " Chỉ cần chú còn sống một ngày, tuyệt đối không để cháu chút tổn thương nào ". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch với ánh mắt nghiêm túc.
" Chú Tư! Chú đã sống nửa đời vì cháu rồi. Chú cũng phải sống cho chú nữa chứ. Bây giờ là lúc chú nên sống cho bản thân rồi ". Nhã Tịch mỉm cười nói. Đông Phương Tẫn vừa tròn 18 tuổi, thì thừa kế Đông Phương thị và Đông Phương gia, ngay sau đó, bố mẹ Nhã Tịch cũng qua đời. Đương nhiên, Nhã Tịch được Đông Phương Tẫn chăm sóc. Chăm sóc một đứa trẻ 1 tháng tuổi đâu phải dễ dàng gì. Năm đó, Đông Phương Tẫn vừa thừa kế Đông Phương thị, vị trí còn chưa vững, ban ngày thì làm việc ở Đông Phương thị, đến tối về dành thời gian chăm sóc cho Nhã Tịch.
Tuy Nhã Tịch có dì Dương và chú Dương chăm sóc nhưng Đông Phương Tẫn vẫn muốn tự mình chăm sóc cho Nhã Tịch. Nhã Tịch được 1 tháng tuổi thì mất đi bố mẹ. Về mặt tình cảm, Nhã Tịch thiếu thốn rất nhiều, Đông Phương Tẫn muốn bù đắp sự thiếu thốn hết sức có thể.
22 năm, Đông Phương Tẫn luôn dành hết tình yêu thương cho Nhã Tịch, luôn nâng niu, bảo vệ. Nhã Tịch muốn gì Đông Phương Tẫn đều đáp ứng, không để Nhã Tịch thiếu thốn bất cứ thứ gì. Đông Phương Tẫn đã dùng nửa đời của mình vì Nhã Tịch. 22 năm nay, Đông Phương Tẫn đều vì Nhã Tịch, vì bản thân Đông Phương Tẫn sao? 22 năm nay, Đông Phương Tẫn chưa từng nghĩ tới.
" Chú Tư! Chú nên sống cho bản thân rồi. Chú cũng 40 tuổi rồi. Chú nên tìm thím rồi ". Nhã Tịch mỉm cười, nghiêm túc nói.
" Chú chưa nghĩ đến chuyện đó. Không cần vội, cứ từ từ ". Đông Phương Tẫn thản nhiên đáp. Phải, Đông Phương Tẫn không hề nghĩ đến tìm vợ cho mình. Trong lòng Đông Phương Tẫn bây giờ, ngoài cô cháu gái bảo bối, không có bất kỳ người phụ nữ nào. Đông Phương Tẫn luôn sống vì Nhã Tịch mà. Sao mà để ý ai chứ? Đông Phương Tẫn cũng chưa từng nghĩ đến.
" Chú Tư! Chú đã 40 tuổi rồi đấy. Không còn trẻ nữa. Chú không thể cứ sống như vậy cả đời chứ. Hay là cháu tìm giúp chú nha? ". Đôi mắt Nhã Tịch sáng lên, trong ánh mắt có thêm sự mong chờ.
Đông Phương Tẫn nhìn đôi mắt đang đầy sự mong chờ của Nhã Tịch. Đông Phương Tẫn đưa tay lên gõ nhẹ vào trán Nhã Tịch. " Không cần đâu. Chuyện của chú, cháu không cần quan tâm. Cháu cứ lo cho bản thân cháu đi ". Đông Phương Tẫn cười nhẹ, đáp.
" Không cho cháu tìm thì thôi ". Nhã Tịch đưa tay lên xoa nhẹ trên trán mình, nơi Đông Phương Tẫn vừa gõ nhẹ lên. Giọng nói và ánh mắt cô hiện ra chút thất vọng. Nhã Tịch luôn muốn Đông Phương Tẫn tìm một người phụ nữ, ở bên cạnh Đông Phương Tẫn. Nhã Tịch biết, những gì Đông Phương Tẫn làm cho cô thực sự quá nhiều, quá nhiều. Nửa đời của Đông Phương Tẫn đều dành cho Nhã Tịch rồi. Nhã Tịch không muốn Đông Phương Tẫn sống vì cô nữa. Muốn Đông Phương Tẫn sống cho bản thân.
...----------------...
20 phút sau. Chiếc xe Lamborghini Urus dừng lại ở trước căn biệt thự trắng, sang trọng rộng lớn 700 mét vuông. Phải, đã về đến biệt thự của Đông Phương Tẫn rồi.
Cánh cửa xe được mở ra. Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch bước xuống xe.
" Chú còn chút chuyện cần xử lý. Chú lên phòng trước ". Đông Phương Tẫn quay người lại nhìn Nhã Tịch nhẹ nhàng nói.
" Vâng ạ ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. Nhã Tịch biết, Đông Phương Tẫn rất bận rộn. Công việc ngày nào cũng chất như núi. Làm mãi cũng không hết. Dĩ nhiên rồi, Đông Phương Tẫn là ai chứ? Là người điều hành của Đông Phương thị mà. Đương nhiên là bận rộn rồi.
Đông Phương Tẫn quay người, bước vào trong căn biệt thự trắng, sang trọng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất