Chương 8: Thị Chiếu (2)
Chẳng hiểu sao Tô Cẩn lại chợt nhớ tới bài “Xuân Thệ”*
* Xuân Thệ (春逝) bản dịch của bài thơ "When We Two Parted" của George Gordon Byron
Tô Cẩn có một sở thích không ai biết, là đọc thơ. Nhìn con người cô lý trí điềm tĩnh, năng lực suy luận logic hạng nhất, là một người lính đặc chủng ưu tú, trong mắt mọi người cô ấy hoàn toàn không giống những thanh niên văn chương đa cảm, tinh tế và mềm yếu, nhưng cô lại một mực có sở thích lập dị khó mở miệng là vậy, vừa gặp trường hợp nào đó, trong đầu sẽ thi nhau hiện lên những câu chữ bài thơ từng thuộc, cổ hủ đến mình cũng thấy quái đản, song vẫn không cách nào ngăn nổi. Mà do không giỏi ngôn từ, nên trong các dòng thơ cô chỉ phát hiện ra những cảm tưởng khó mà hình dung diễn đạt.
Cao Vĩnh Phúc vừa dẫn cô vào trướng, vừa phân phó một tiểu thái giám, một lát sau tiểu thái giám mang bọc y phục đến, cung tên cũng đồng thời mang đi. Cao Vĩnh Phúc cười nói: “Tô thị chiếu xin cứ nghỉ ngơi, tiểu nhân đã sai người múc nước cho ngài rửa mặt, sau đó sẽ dọn thiện.”
Tô Cẩn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, im lặng cân nhắc hành động tiếp theo.
Cao Vĩnh Phúc tiến vào trướng trung quân, nến sáng rọi lên gương mặt Lưu Tầm một quầng màu ấm, y nghiêm túc ngồi sau bàn kỷ, đồ ăn bày phía trước chưa hề được đụng đến, biểu cảm tựa đang nằm mộng, Cao Vĩnh Phúc thở dài trong lòng, tiến lên phục mệnh.
Lưu Tầm nâng mắt nhìn hắn, con ngươi lóe sáng: “Đã thu xếp xong?”
Cao Vĩnh Phúc vội vàng đáp: “Vâng, nước nóng đồ ăn đều đã phân phó, tuyệt không dám thất lễ Tô nữ quan, bệ hạ cũng dùng bữa chứ ạ?”
Lưu Tầm dường như mới xác định gặp lại Tô Cẩn không phải mình đang mơ, sắc mặt y hòa hoãn, cầm đũa, mới ăn được hai miếng thì bỗng cau mày: “Đưa đến chỗ nàng cũng là cơm canh như vầy?”
Cao Vĩnh Phúc thoáng liếc qua bát cơm gạo lức, vội thưa: “Lần trước tuân theo lệnh bệ hạ, ngoại trừ thương bệnh binh mới được dùng gạo trắng, tướng sĩ còn lại đều như nhau dùng gạo lức quân lương. Do đó nô tài đã sai Tiểu Hỉ Tử chuyên ghé thương bệnh doanh điều gạo trắng cho Tô nữ quan, còn sai người tức khắc giết một con dê, chọn phần mềm nhất trên bắp đùi xào một đĩa đưa tới trước, rồi hầm canh xương dê chuẩn bị cho ngày mai, bệ hạ cũng bị thương, chốc nữa cũng dùng ạ? Mấy ngày qua bệ hạ không động chút gì thức ăn mặn, cùng ăn như binh sĩ. Nếu long thể bảo dưỡng không ổn, chẳng phải là nỗi ưu xã tắc?”
Lưu Tầm không để tâm lắm, vừa ăn cơm gạo lức cùng bánh cao lương, vừa nói: “Nàng không thích ăn nội tạng, ẩm thực những ngày này ngươi chú ý chút… Còn nữa, buổi tối trời giá rét, đệm chăn phải thêm đủ, nếu không đủ thì điều từ trướng của ta…”
Cao Vĩnh Phúc vội vã đáp lời, Lưu Tầm uống hết mấy ngụm canh, thả đũa, bỗng dưng tự lẩm bẩm: “Cao Vĩnh Phúc, ngươi nói xem lần này nàng sẽ không đi nữa chứ?”
Cao Vĩnh Phúc hé miệng cười: “Bẩm bệ hạ, theo nô tài nghĩ thì phàm đã trở về, mà xem người sắc mặt hồng hào thân thể khỏe mạnh không một chút lão hóa, còn bịa ra chuyện muội muội, tất là muốn đổi thân phận lưu lại bên bệ hạ, nhất định sẽ không rời đi.”
Lưu Tầm biến sắc, lại đột nhiên từ trong hưng phấn khiến y choáng váng mà hồi thần: “Truyền ngự y bắt mạch cho nàng! Năm đó thân thể nàng như vậy… Trong thân thể vẫn còn tuyệt độc… Có lẽ trên người vẫn dư lại hậu hoạn nào đó…”
Cao Vĩnh Phúc ngớ ra, nhớ tới khí sắc của Tô Cẩn, cũng không giống bộ dạng trúng độc lắm, sắc mặt hắn khó xử: “Lúc này chiến sự mới kết thúc, các ngự y đều đang băng bó xem bệnh giúp các binh sĩ…”
Lưu Tầm có phần không kiên nhẫn: “Mạng kẻ nào so được với nàng!”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt ngậm miệng, xoay người lui xuống.
Tô Cẩn dùng qua quýt thức ăn đưa tới, dù rằng đạm bạc, nhưng lại là bữa cơm tẻ đầu tiên suốt mấy ngày qua của cô, thế nên ăn được vẫn tính nhiều, vừa xong bữa thì Cao Vĩnh Phúc dẫn một ngự y đến. Cao Vĩnh Phúc giải thích: “Đại chiến vừa kết thúc, sợ rằng trong quân sẽ lây lan dịch bệnh, ngài lại là người hầu hạ bên bệ hạ, do đó cần đại phu bắt mạch xác nhận.”
Tô Cẩn thầm nghĩ không ngờ lại còn kiểm tra sức khỏe trước khi nhậm chức, theo lời để ngự y kia bắt mạch kiểm tra.
Lưu Tâm ở trong trướng đợi ngự y tới, nghe báo rằng Tô nữ quan thân thể khỏe mạnh, mọi thứ ổn định thì mới thở phào một hơi, lại tiếp tục nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Cao Vĩnh Phúc dè dặt hỏi: “Bệ hạ, thương thế hôm nay của ngài, để ngự y xem qua chăng?”
Lưu Tầm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thờ ơ lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, không vấn đề gì, người bệnh trong quân rất nhiều, các ngươi lo cho họ đi, lui xuống.”
Cao Vĩnh Phúc mặt ủ mày ê rời khỏi, song vẫn lặng lẽ sai ngự y khai phương thuốc, phân phó người đi sắc chuẩn bị để Lưu Tầm dùng.
Sau khi ăn xong Tô Cẩn ra khỏi trướng vải, phát hiện nơi mình đang ở chính là sau cánh trái đại trướng trung quân, khoảng cách rất gần. Cô hiếu kỳ dạo xung quanh quan sát địa hình, lại không cẩn thận đụng phải Cao Vĩnh Phúc đang bưng thuốc đi tới. Hắn trông thấy Tô Cẩn thì con người sáng lên, đưa khay trên tay qua nhẹ giọng nhờ vả: “Tô thị chiếu đến đúng lúc lắm, trên người bệ hạ có thương tích cần uống thuốc, lại vì thương binh sĩ mà không chịu lãng phí thuốc trị thương. Sau này ngài sẽ phải hầu hạ gần bên bệ hạ, vậy bắt đầu từ tối hôm nay luôn đi, tìm biện pháp khuyên bảo bệ hạ quý trọng long thể mà dùng bát thuốc này.”
Tô Cẩn bưng cái khay, thứ nước đen xì nằm trong bát men trắng, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc. Cô hơi chần chờ thì Cao Vĩnh Phúc đã vội vàng đẩy cô vào trong.
Tác giả có lời muốn nói:
If I should see you, after long year.
Nếu ta còn gặp nhau, sau bao năm xa vắng,
How should I greet, with tears, with silence?
Biết đón em thế nào, ngoài nước mắt, im lặng?
— Byron – Khi đôi ta chia tay
Chuyện kể rằng khi tôi vẫn còn là một bé sinh viên đại học vô cùng ngây thơ, tôi từng viết một truyện xuyên qua be bét máu cún, kể về một cô giáo đại học chồng chết không cẩn thận xuyên về cổ đại, gặp gỡ một chàng trai giống chồng cô ta như đúc, đủ lại nhân duyên trùng hợp gả cho anh ta, song anh ta lại không tốt với nữ chính, một lần không cẩn thận vì nữ phụ hiểu lầm cô, khiến cô sảy thai, thế là nữ chính thương tâm muốn chết ngã xuống sông trở lại hiện đại… Đây vẫn chưa đủ máu cún, máu cún chính là sau này gã đàn ông kia cũng xuyên về hiện đại! Tiếp theo ở trọ cùng với một nam sinh viên, bởi vì tò mò nên cũng tới trường nam sinh viên đó nghe giảng, rồi thì nghe trúng giờ của cô giáo nọ, hai người chia ly lâu như vậy lần thứ hai gặp lại… Sau đó tôi bèn cho nữ chính giảng trong lớp chính là bài thơ này!
Lại nói nhiều năm như thế, truyện này mãi chả đăng, hơn nữa còn là viết tay trong sổ ghi chép của tôi… Canh cánh nhiều năm như vậy tôi còn nhớ mãi không quên đó! Cơ mà mỗi lần trông thấy đều sâu sắc cảm thán năm đó mình máu cún thật…
(1)George Gordon Byron(1788-1824): nhà thơ lãng mạng người Anh thế kỷ 19, bản dịch bài thơ của Thái Bá Tân cho những ai quan tâm :3
Nhớ không em thuở nọ,
Khi đôi ta chia tay
Hai đứa cùng đau khổ
Nhìn nhau lệ tuôn đầy.
Và ngày ấy hôn em,
Hôn đôi môi buốt lạnh,
Anh đã thấy trong tim
Những tháng năm hiu quạnh.
Phải chăng giọt sương rơi
Trên mi anh buổi nọ
Đã theo anh suốt đời
Và nay thành giông tố?
Hai ta giấu tình yêu
Để không người được biết,
Anh thầm đau khổ nhiều
Vì yêu em tha thiết.
Nếu ta còn gặp nhau
Sau bao năm xa vắng,
Biết đón em thế nào
Ngoài nước mắt, im lặng?
* Xuân Thệ (春逝) bản dịch của bài thơ "When We Two Parted" của George Gordon Byron
Tô Cẩn có một sở thích không ai biết, là đọc thơ. Nhìn con người cô lý trí điềm tĩnh, năng lực suy luận logic hạng nhất, là một người lính đặc chủng ưu tú, trong mắt mọi người cô ấy hoàn toàn không giống những thanh niên văn chương đa cảm, tinh tế và mềm yếu, nhưng cô lại một mực có sở thích lập dị khó mở miệng là vậy, vừa gặp trường hợp nào đó, trong đầu sẽ thi nhau hiện lên những câu chữ bài thơ từng thuộc, cổ hủ đến mình cũng thấy quái đản, song vẫn không cách nào ngăn nổi. Mà do không giỏi ngôn từ, nên trong các dòng thơ cô chỉ phát hiện ra những cảm tưởng khó mà hình dung diễn đạt.
Cao Vĩnh Phúc vừa dẫn cô vào trướng, vừa phân phó một tiểu thái giám, một lát sau tiểu thái giám mang bọc y phục đến, cung tên cũng đồng thời mang đi. Cao Vĩnh Phúc cười nói: “Tô thị chiếu xin cứ nghỉ ngơi, tiểu nhân đã sai người múc nước cho ngài rửa mặt, sau đó sẽ dọn thiện.”
Tô Cẩn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, im lặng cân nhắc hành động tiếp theo.
Cao Vĩnh Phúc tiến vào trướng trung quân, nến sáng rọi lên gương mặt Lưu Tầm một quầng màu ấm, y nghiêm túc ngồi sau bàn kỷ, đồ ăn bày phía trước chưa hề được đụng đến, biểu cảm tựa đang nằm mộng, Cao Vĩnh Phúc thở dài trong lòng, tiến lên phục mệnh.
Lưu Tầm nâng mắt nhìn hắn, con ngươi lóe sáng: “Đã thu xếp xong?”
Cao Vĩnh Phúc vội vàng đáp: “Vâng, nước nóng đồ ăn đều đã phân phó, tuyệt không dám thất lễ Tô nữ quan, bệ hạ cũng dùng bữa chứ ạ?”
Lưu Tầm dường như mới xác định gặp lại Tô Cẩn không phải mình đang mơ, sắc mặt y hòa hoãn, cầm đũa, mới ăn được hai miếng thì bỗng cau mày: “Đưa đến chỗ nàng cũng là cơm canh như vầy?”
Cao Vĩnh Phúc thoáng liếc qua bát cơm gạo lức, vội thưa: “Lần trước tuân theo lệnh bệ hạ, ngoại trừ thương bệnh binh mới được dùng gạo trắng, tướng sĩ còn lại đều như nhau dùng gạo lức quân lương. Do đó nô tài đã sai Tiểu Hỉ Tử chuyên ghé thương bệnh doanh điều gạo trắng cho Tô nữ quan, còn sai người tức khắc giết một con dê, chọn phần mềm nhất trên bắp đùi xào một đĩa đưa tới trước, rồi hầm canh xương dê chuẩn bị cho ngày mai, bệ hạ cũng bị thương, chốc nữa cũng dùng ạ? Mấy ngày qua bệ hạ không động chút gì thức ăn mặn, cùng ăn như binh sĩ. Nếu long thể bảo dưỡng không ổn, chẳng phải là nỗi ưu xã tắc?”
Lưu Tầm không để tâm lắm, vừa ăn cơm gạo lức cùng bánh cao lương, vừa nói: “Nàng không thích ăn nội tạng, ẩm thực những ngày này ngươi chú ý chút… Còn nữa, buổi tối trời giá rét, đệm chăn phải thêm đủ, nếu không đủ thì điều từ trướng của ta…”
Cao Vĩnh Phúc vội vã đáp lời, Lưu Tầm uống hết mấy ngụm canh, thả đũa, bỗng dưng tự lẩm bẩm: “Cao Vĩnh Phúc, ngươi nói xem lần này nàng sẽ không đi nữa chứ?”
Cao Vĩnh Phúc hé miệng cười: “Bẩm bệ hạ, theo nô tài nghĩ thì phàm đã trở về, mà xem người sắc mặt hồng hào thân thể khỏe mạnh không một chút lão hóa, còn bịa ra chuyện muội muội, tất là muốn đổi thân phận lưu lại bên bệ hạ, nhất định sẽ không rời đi.”
Lưu Tầm biến sắc, lại đột nhiên từ trong hưng phấn khiến y choáng váng mà hồi thần: “Truyền ngự y bắt mạch cho nàng! Năm đó thân thể nàng như vậy… Trong thân thể vẫn còn tuyệt độc… Có lẽ trên người vẫn dư lại hậu hoạn nào đó…”
Cao Vĩnh Phúc ngớ ra, nhớ tới khí sắc của Tô Cẩn, cũng không giống bộ dạng trúng độc lắm, sắc mặt hắn khó xử: “Lúc này chiến sự mới kết thúc, các ngự y đều đang băng bó xem bệnh giúp các binh sĩ…”
Lưu Tầm có phần không kiên nhẫn: “Mạng kẻ nào so được với nàng!”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt ngậm miệng, xoay người lui xuống.
Tô Cẩn dùng qua quýt thức ăn đưa tới, dù rằng đạm bạc, nhưng lại là bữa cơm tẻ đầu tiên suốt mấy ngày qua của cô, thế nên ăn được vẫn tính nhiều, vừa xong bữa thì Cao Vĩnh Phúc dẫn một ngự y đến. Cao Vĩnh Phúc giải thích: “Đại chiến vừa kết thúc, sợ rằng trong quân sẽ lây lan dịch bệnh, ngài lại là người hầu hạ bên bệ hạ, do đó cần đại phu bắt mạch xác nhận.”
Tô Cẩn thầm nghĩ không ngờ lại còn kiểm tra sức khỏe trước khi nhậm chức, theo lời để ngự y kia bắt mạch kiểm tra.
Lưu Tâm ở trong trướng đợi ngự y tới, nghe báo rằng Tô nữ quan thân thể khỏe mạnh, mọi thứ ổn định thì mới thở phào một hơi, lại tiếp tục nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Cao Vĩnh Phúc dè dặt hỏi: “Bệ hạ, thương thế hôm nay của ngài, để ngự y xem qua chăng?”
Lưu Tầm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thờ ơ lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, không vấn đề gì, người bệnh trong quân rất nhiều, các ngươi lo cho họ đi, lui xuống.”
Cao Vĩnh Phúc mặt ủ mày ê rời khỏi, song vẫn lặng lẽ sai ngự y khai phương thuốc, phân phó người đi sắc chuẩn bị để Lưu Tầm dùng.
Sau khi ăn xong Tô Cẩn ra khỏi trướng vải, phát hiện nơi mình đang ở chính là sau cánh trái đại trướng trung quân, khoảng cách rất gần. Cô hiếu kỳ dạo xung quanh quan sát địa hình, lại không cẩn thận đụng phải Cao Vĩnh Phúc đang bưng thuốc đi tới. Hắn trông thấy Tô Cẩn thì con người sáng lên, đưa khay trên tay qua nhẹ giọng nhờ vả: “Tô thị chiếu đến đúng lúc lắm, trên người bệ hạ có thương tích cần uống thuốc, lại vì thương binh sĩ mà không chịu lãng phí thuốc trị thương. Sau này ngài sẽ phải hầu hạ gần bên bệ hạ, vậy bắt đầu từ tối hôm nay luôn đi, tìm biện pháp khuyên bảo bệ hạ quý trọng long thể mà dùng bát thuốc này.”
Tô Cẩn bưng cái khay, thứ nước đen xì nằm trong bát men trắng, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc. Cô hơi chần chờ thì Cao Vĩnh Phúc đã vội vàng đẩy cô vào trong.
Tác giả có lời muốn nói:
If I should see you, after long year.
Nếu ta còn gặp nhau, sau bao năm xa vắng,
How should I greet, with tears, with silence?
Biết đón em thế nào, ngoài nước mắt, im lặng?
— Byron – Khi đôi ta chia tay
Chuyện kể rằng khi tôi vẫn còn là một bé sinh viên đại học vô cùng ngây thơ, tôi từng viết một truyện xuyên qua be bét máu cún, kể về một cô giáo đại học chồng chết không cẩn thận xuyên về cổ đại, gặp gỡ một chàng trai giống chồng cô ta như đúc, đủ lại nhân duyên trùng hợp gả cho anh ta, song anh ta lại không tốt với nữ chính, một lần không cẩn thận vì nữ phụ hiểu lầm cô, khiến cô sảy thai, thế là nữ chính thương tâm muốn chết ngã xuống sông trở lại hiện đại… Đây vẫn chưa đủ máu cún, máu cún chính là sau này gã đàn ông kia cũng xuyên về hiện đại! Tiếp theo ở trọ cùng với một nam sinh viên, bởi vì tò mò nên cũng tới trường nam sinh viên đó nghe giảng, rồi thì nghe trúng giờ của cô giáo nọ, hai người chia ly lâu như vậy lần thứ hai gặp lại… Sau đó tôi bèn cho nữ chính giảng trong lớp chính là bài thơ này!
Lại nói nhiều năm như thế, truyện này mãi chả đăng, hơn nữa còn là viết tay trong sổ ghi chép của tôi… Canh cánh nhiều năm như vậy tôi còn nhớ mãi không quên đó! Cơ mà mỗi lần trông thấy đều sâu sắc cảm thán năm đó mình máu cún thật…
(1)George Gordon Byron(1788-1824): nhà thơ lãng mạng người Anh thế kỷ 19, bản dịch bài thơ của Thái Bá Tân cho những ai quan tâm :3
Nhớ không em thuở nọ,
Khi đôi ta chia tay
Hai đứa cùng đau khổ
Nhìn nhau lệ tuôn đầy.
Và ngày ấy hôn em,
Hôn đôi môi buốt lạnh,
Anh đã thấy trong tim
Những tháng năm hiu quạnh.
Phải chăng giọt sương rơi
Trên mi anh buổi nọ
Đã theo anh suốt đời
Và nay thành giông tố?
Hai ta giấu tình yêu
Để không người được biết,
Anh thầm đau khổ nhiều
Vì yêu em tha thiết.
Nếu ta còn gặp nhau
Sau bao năm xa vắng,
Biết đón em thế nào
Ngoài nước mắt, im lặng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất