Chương 33: Bí Sự (1)
Nghiêm Sương liếc nhìn Tô Cẩn một cái, : "Lương gia đích trưởng nữ, tiểu hoàng thượng ba tuổi, nghe nói lúc sinh ra có quang ảnh chi tường, lại có phương trượng Cảnh Vân tự nói có phượng nghi chi tư, giỏi thêu thùa may vá, có tài sắc, lại xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được nguyên hậu... Cũng chính là mẫu hậu của hoàng thượng chỉ định là thái tử phi tương lai."
Tô Cẩn gật đầu, Nghiêm Sương nói tiếp: "Sau đó Ý Đức Thái hậu mất, Hiền phi phong hậu, lúc làm phí đã có sinh nhị hoàng tử, cũng chính là Ung vương hiện tại, sau đó, tiên đế phế bỏ vị trí thái tử của hoàng thượng, phong nhị hoàng tử thành thái tử, mà đích nữ Lương gia, bởi vì lúc đó hạ chỉ là phong nàng ta làm thái tử phi, thế là vẫn là thái tử phi, lớn hơn nhị hoàng tử ba tuổi."
Tô Cẩn rốt cuộc hiểu rõ mối liên hệ trong đó, nghĩ tới năm đó Lưu Tầm từ vị trí thái tử rơi xuống hoàn cảnh khó khăn như vậy, mất đi mẫu thân, bị phế vị trí thái tử, đến thê tử mẫu thân thay y chọn cũng bị đệ đệ cướp đi... Cũng không biết y làm thế nào trải qua, cô hơi thở dài trong bụng.
Nghiêm Sương nhìn vẻ mặt của nàng, gương mặt thập phần vi diệu, một lát sau mới hỏi : "Cô cô, nơi này có món thủy tinh chân vịt, người muốn ăn một ít không?"
Tô Cẩn vội vã lắc đầu, cô ở phương diện ẩm thực có chút thói quen sạch sẽ, không ăn nội tạng, không ăn đầu chân móng đuôi, Nghiêm Sương khẽ thở dài một cái, lại hỏi: "Vậy cô cô nghĩ muốn ăn món nào?"
Tô Cẩn chỉ lấy khối tuyết trắng bánh gạo nếm thử, bánh gạo này được làm xinh xắn tinh xảo, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào mềm mại, còn mang theo chút hương hoa, vô cùng ngon miệng, cô ăn liên tiếp vài khối, hỏi Nghiêm Sương: "Vị thứ nữ Lương gia kia hiện tại rốt cuộc như thế nào? Cũng đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng đến một vị hậu phi cũng không nạp?"
Nghiêm Sương thưa: "Lương gia thứ nữ sau khi bị lui, nghe nói Lương gia vốn muốn nàng ta lấy cái chết để chứng minh trong sạch, nhưng mẫu thân nàng ta luyến tiếc, xây dựng một am ni cô để nàng ta xuất gia, lúc đó các thế gia khá đồng tình với Lương gia, hoàng thượng lúc đó mới đăng cơ, bị chỉ trích rất nhiều, các thế gia đều cho rằng y không nhân đức, vũ nhục nữ nhi thế gia."
Tô Cẩn bất ngờ nói: "Nữ tử kia là rất đáng thương a."
Nghiêm Sương cười lạnh: "Đáng thương cái gì? Mấy nữ nhi thế gia đó, kiêu căng thành tính, mỗi người đều mắt cao hơn đầu, cho dù là hoàng đế gia thế bọn họ còn muốn bình phẩm từ đầu đến chân một phen ngại không đủ cao quý, thứ nữ Lương gia kia ở am ni cô xuất gia không bao lâu liền náo ra chuyện xấu mặt, cuối cùng gả cho Ung vương làm trắc phi, nhà quyền quý trong kinh thành đều biết, nghe nói là có đứa nhỏ, Lương gia muốn che đậy tính độc chết nàng ta, nàng ta suốt đêm trốn thoát, đi Tông Nhân Tự đánh trống, ngay đại sảnh nói đứa nhỏ trong bụng là của Ung vương, cầu Tông Nhân Tự làm chủ bảo vệ huyết mạch hoàng tộc, kinh động kinh đô, sau đó hoàng thượng hạ chỉ, ban làm Ung vương trắc phi, một mảnh chăn gấm che đậy. Thế nhưng mặt mũi thế gia thanh lưu bị đánh sưng lên, sau này thế gia không có mặt mũi nói gì nữa, Lương gia lại càng là mai danh ẩn tích, nghe nói không thể làm quan trong triều nữa. Việc này vừa tuôn ra, trong kinh không ai không suy đoán rằng hoàng thượng sớm biết tân hoàng hậu cùng Ung vương có một chân, cho nên mới nhất thời hối hận lui hôn, người có phẩm hạnh như vậy thế nào kham nổi vị trí quốc mẫu, lại có người nói năm đó đích trưởng nữ Lương gia, một nữ nhân gả hai lần, đã sớm bất trung bất trinh, lại có người nói thứ nữ Lương gia lúc trước thường xuyên ngủ lại đông cung, chỉ sợ lúc đó đã tỷ muội cùng hầu một phu, đủ các loại đồn đại khó nói."
Tô Cẩn trợn mắt mà chống đỡ, Nghiêm Sương thưa: "Trung cung chưa định, quần thần đương nhiên là dùng nhiều cách thượng tấu thỉnh lập trung cung, thế nhưng hoàng thượng ban đầu nói vì tổ tông trách cứ, chỉ sợ là chính mình có điều chưa tốt, thế là thẳng thắn tuyên bố muốn thủ ba năm trảm suy*, sau đó nhật thực lại nói không cưới không nạp, Hoàng Hà lũ lụt, lại không cưới không nạp, hạn hán cũng như vậy... Hai năm qua lại ngự giá thân chinh, chuyện này vẫn cứ kéo xuống, hậu cung chỉ có một chút phẩm cấp cực thấp thải nữ tuyển thị, nghe nói thậm chí chưa được sủng hạnh, chờ đến tuổi liền thả ra."
trảm suy: loại bỏ những cái xấu
Tô Cẩn không nói gì, Nghiêm Sương thưa: "Kỳ thực có người hoài nghi hoàng thượng có phải là long dương chi hảo không, nhất thời triều đình rầm rộ xu hướng râu ria xồm xoàm, những triều thần có hơi chút thanh tú thì người người cảm thấy bất an, không dám ngủ lại trong cung... để chứng minh thuần khiết —— lúc đó ngay cả ta đều bị liên lụy."
Tô Cẩn liếc nhìn Nghiêm Sương sau khi hồi cung thu thập một phen, môi hồng răng trắng càng lộ nét xinh đẹp, sặc hớp trà, Nghiêm Sương vội vã đưa khăn mặt qua: "Sau đó dần dần có lời đồn đại, nói bệ hạ... Trên chiến trường bụng từng trúng tên, bị thương long thể... Cho nên cũng có người đề nghị chọn người ưu tú từ chi thứ hoàng tộc để xem như con nối dõi mà giáo dưỡng, hoàng thượng cũng là ậm ừ cho qua, không dập tắt được lời đồn, để lời đồn đại truyền đi, thế là trong kinh tất cả quan viên tứ phẩm trở lên có nữ nhi ở độ tuổi phù hợp đều vội vàng tìm kiếm làm mai cho nữ nhi, nhất thời các vị đại thần cũng không tiếp tục khuyến khích việc tuyển tú vào cung, đều sợ nữ nhi nhà mình phải vào cung, có một số người ham phú quý, không quan tâm những thứ đó, nghĩ đề cử nữ nhi nhà mình, lại bị người châm chọc bán nữ cầu vinh, phẩm đức thấp kém, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì."
Tô Cẩn vội vã truy vấn: "Là thật sao?"
Nghiêm Sương cười mỉm: "Đều là lời đồn đại, thực tế thế nào thật ra ta cũng không biết."
Tô Cẩn nhíu mày suy nghĩ một hồi nói với Nghiêm Sương: "Ngươi nghĩ biện pháp tìm ngự y chẩn bệnh của hoàng thương, lặng lẽ hỏi một chút có thật hay không, cụ thể tình trạng như thế nào...có thể trị không?"
"Người đang dốc hết sức bôi đen Lưu Tầm là Nghiêm Sương trong bụng sắp cười đến vỡ ra nhưng trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng thưa: ""Ta sẽ đi sắp xếp, theo ta thấy cô cô một đường đi tới nhất định cũng mệt mỏi rồi, hay là nằm lên giường nghỉ ngơi một lát đi?""
Một bên vẫy tay nhượng tiểu cung nữ quá tới hầu hạ Tô Cẩn khoan ngoại bào, trừ trâm hoàn, Tô Cẩn cũng liền nằm nghiêng ở tại giường thượng, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng chỉ là nhiều lần nghĩ vừa mới nhận được tin tức, hoàng đế là một lý trí vương giả, tuyệt không có khả năng vô duyên vô cớ liền không ở lại hậu tự, này đối đế vương đại nghiệp là trí mạng khuyết điểm, nhiều năm như vậy liên trong cung tần phi cũng không có sủng hạnh quá... Duy nhất giải thích chính là hắn là một nhân quân, biết mình không được, bất không tiếc nhượng nữ tử vào cung bị khổ.
Vốn dĩ không có cái người nhập cư thời không trái phép kia thì lẽ ra Lưu Tầm đã trưởng thành trở thành một thế hệ minh quân dưới sự chăm sóc chu đáo của phụ hoàng mẫu hậu, nhưng bây giờ lại là bởi vì người nhập cư thời không trái phép can thiệp, y không thể không tuổi còn trẻ đã ra biên cương, tự thân ra chiến trường dành quân công... Nói vậy thì, y lúc còn chưa thành niên đã ra chiến trường, lại là phế thái tử không được sủng ái, bên người không có người đắc lực bảo hộ, trên chiến trường đao thương không có mắt, có lẽ chính mình lúc đó chắc cũng không bảo vệ tốt y nên bị thương cũng không phải không có khả năng... Chẳng lẽ mình thực sự phải nghĩ biện pháp quay về tổng bộ tìm thuốc chữa vô sinh... Chỉ là bệnh không tiện nói ra này rốt cuộc là ở mức độ nào? Nói chung cũng phải hiểu rõ ràng mới có thể hành động, là không được...hay là bị thương chổ nào... không phải là không có luôn rồi chứ... Tô Cẩn nghĩ rồi lại nghĩ, đầu thoáng lướt qua hình ảnh bộ râu tuy không rõ ràng nhưng vẫn hiện hữu trên cằm Lưu Tầm, hầu kết, cánh tay rắn chắc lộ ra khi cởi áo, tất cả đều lộ rõ vẻ nam tính... bác bỏ khả năng này, nhưng lại băng khoăng không biết có thể hối lộ thái y không, e là còn có nhiều việc cần nhờ vả Nghiêm Sương.
Cô nhắm mắt nghĩ đi nghĩ lại, đối với Lưu Tầm tràn đầy đồng tình, một vị đế vương anh minh thần võ, đáng lẽ có bốn nhi tử, ba nữ nhi, từng người đều ưu tú, giờ lại bởi vì người nhập cư thời không trái phéo biến thành như vậy...Cô giàu trí tưởng tượng mà suy nghĩ, có lẽ là do ban ngày gấp rút lên đường, hoặc là do đi bộ theo ngự liễn, thân thể có chút mệt mỏi, cô dần cảm thấy mí mắt nặng nề rồi chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.
Nghiêm Sương ở ngoài rèm nghe tiểu cung nữ đi ra báo Tô Cẩn đã ngủ, liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Tô Cẩn gật đầu, Nghiêm Sương nói tiếp: "Sau đó Ý Đức Thái hậu mất, Hiền phi phong hậu, lúc làm phí đã có sinh nhị hoàng tử, cũng chính là Ung vương hiện tại, sau đó, tiên đế phế bỏ vị trí thái tử của hoàng thượng, phong nhị hoàng tử thành thái tử, mà đích nữ Lương gia, bởi vì lúc đó hạ chỉ là phong nàng ta làm thái tử phi, thế là vẫn là thái tử phi, lớn hơn nhị hoàng tử ba tuổi."
Tô Cẩn rốt cuộc hiểu rõ mối liên hệ trong đó, nghĩ tới năm đó Lưu Tầm từ vị trí thái tử rơi xuống hoàn cảnh khó khăn như vậy, mất đi mẫu thân, bị phế vị trí thái tử, đến thê tử mẫu thân thay y chọn cũng bị đệ đệ cướp đi... Cũng không biết y làm thế nào trải qua, cô hơi thở dài trong bụng.
Nghiêm Sương nhìn vẻ mặt của nàng, gương mặt thập phần vi diệu, một lát sau mới hỏi : "Cô cô, nơi này có món thủy tinh chân vịt, người muốn ăn một ít không?"
Tô Cẩn vội vã lắc đầu, cô ở phương diện ẩm thực có chút thói quen sạch sẽ, không ăn nội tạng, không ăn đầu chân móng đuôi, Nghiêm Sương khẽ thở dài một cái, lại hỏi: "Vậy cô cô nghĩ muốn ăn món nào?"
Tô Cẩn chỉ lấy khối tuyết trắng bánh gạo nếm thử, bánh gạo này được làm xinh xắn tinh xảo, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào mềm mại, còn mang theo chút hương hoa, vô cùng ngon miệng, cô ăn liên tiếp vài khối, hỏi Nghiêm Sương: "Vị thứ nữ Lương gia kia hiện tại rốt cuộc như thế nào? Cũng đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng đến một vị hậu phi cũng không nạp?"
Nghiêm Sương thưa: "Lương gia thứ nữ sau khi bị lui, nghe nói Lương gia vốn muốn nàng ta lấy cái chết để chứng minh trong sạch, nhưng mẫu thân nàng ta luyến tiếc, xây dựng một am ni cô để nàng ta xuất gia, lúc đó các thế gia khá đồng tình với Lương gia, hoàng thượng lúc đó mới đăng cơ, bị chỉ trích rất nhiều, các thế gia đều cho rằng y không nhân đức, vũ nhục nữ nhi thế gia."
Tô Cẩn bất ngờ nói: "Nữ tử kia là rất đáng thương a."
Nghiêm Sương cười lạnh: "Đáng thương cái gì? Mấy nữ nhi thế gia đó, kiêu căng thành tính, mỗi người đều mắt cao hơn đầu, cho dù là hoàng đế gia thế bọn họ còn muốn bình phẩm từ đầu đến chân một phen ngại không đủ cao quý, thứ nữ Lương gia kia ở am ni cô xuất gia không bao lâu liền náo ra chuyện xấu mặt, cuối cùng gả cho Ung vương làm trắc phi, nhà quyền quý trong kinh thành đều biết, nghe nói là có đứa nhỏ, Lương gia muốn che đậy tính độc chết nàng ta, nàng ta suốt đêm trốn thoát, đi Tông Nhân Tự đánh trống, ngay đại sảnh nói đứa nhỏ trong bụng là của Ung vương, cầu Tông Nhân Tự làm chủ bảo vệ huyết mạch hoàng tộc, kinh động kinh đô, sau đó hoàng thượng hạ chỉ, ban làm Ung vương trắc phi, một mảnh chăn gấm che đậy. Thế nhưng mặt mũi thế gia thanh lưu bị đánh sưng lên, sau này thế gia không có mặt mũi nói gì nữa, Lương gia lại càng là mai danh ẩn tích, nghe nói không thể làm quan trong triều nữa. Việc này vừa tuôn ra, trong kinh không ai không suy đoán rằng hoàng thượng sớm biết tân hoàng hậu cùng Ung vương có một chân, cho nên mới nhất thời hối hận lui hôn, người có phẩm hạnh như vậy thế nào kham nổi vị trí quốc mẫu, lại có người nói năm đó đích trưởng nữ Lương gia, một nữ nhân gả hai lần, đã sớm bất trung bất trinh, lại có người nói thứ nữ Lương gia lúc trước thường xuyên ngủ lại đông cung, chỉ sợ lúc đó đã tỷ muội cùng hầu một phu, đủ các loại đồn đại khó nói."
Tô Cẩn trợn mắt mà chống đỡ, Nghiêm Sương thưa: "Trung cung chưa định, quần thần đương nhiên là dùng nhiều cách thượng tấu thỉnh lập trung cung, thế nhưng hoàng thượng ban đầu nói vì tổ tông trách cứ, chỉ sợ là chính mình có điều chưa tốt, thế là thẳng thắn tuyên bố muốn thủ ba năm trảm suy*, sau đó nhật thực lại nói không cưới không nạp, Hoàng Hà lũ lụt, lại không cưới không nạp, hạn hán cũng như vậy... Hai năm qua lại ngự giá thân chinh, chuyện này vẫn cứ kéo xuống, hậu cung chỉ có một chút phẩm cấp cực thấp thải nữ tuyển thị, nghe nói thậm chí chưa được sủng hạnh, chờ đến tuổi liền thả ra."
trảm suy: loại bỏ những cái xấu
Tô Cẩn không nói gì, Nghiêm Sương thưa: "Kỳ thực có người hoài nghi hoàng thượng có phải là long dương chi hảo không, nhất thời triều đình rầm rộ xu hướng râu ria xồm xoàm, những triều thần có hơi chút thanh tú thì người người cảm thấy bất an, không dám ngủ lại trong cung... để chứng minh thuần khiết —— lúc đó ngay cả ta đều bị liên lụy."
Tô Cẩn liếc nhìn Nghiêm Sương sau khi hồi cung thu thập một phen, môi hồng răng trắng càng lộ nét xinh đẹp, sặc hớp trà, Nghiêm Sương vội vã đưa khăn mặt qua: "Sau đó dần dần có lời đồn đại, nói bệ hạ... Trên chiến trường bụng từng trúng tên, bị thương long thể... Cho nên cũng có người đề nghị chọn người ưu tú từ chi thứ hoàng tộc để xem như con nối dõi mà giáo dưỡng, hoàng thượng cũng là ậm ừ cho qua, không dập tắt được lời đồn, để lời đồn đại truyền đi, thế là trong kinh tất cả quan viên tứ phẩm trở lên có nữ nhi ở độ tuổi phù hợp đều vội vàng tìm kiếm làm mai cho nữ nhi, nhất thời các vị đại thần cũng không tiếp tục khuyến khích việc tuyển tú vào cung, đều sợ nữ nhi nhà mình phải vào cung, có một số người ham phú quý, không quan tâm những thứ đó, nghĩ đề cử nữ nhi nhà mình, lại bị người châm chọc bán nữ cầu vinh, phẩm đức thấp kém, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì."
Tô Cẩn vội vã truy vấn: "Là thật sao?"
Nghiêm Sương cười mỉm: "Đều là lời đồn đại, thực tế thế nào thật ra ta cũng không biết."
Tô Cẩn nhíu mày suy nghĩ một hồi nói với Nghiêm Sương: "Ngươi nghĩ biện pháp tìm ngự y chẩn bệnh của hoàng thương, lặng lẽ hỏi một chút có thật hay không, cụ thể tình trạng như thế nào...có thể trị không?"
"Người đang dốc hết sức bôi đen Lưu Tầm là Nghiêm Sương trong bụng sắp cười đến vỡ ra nhưng trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng thưa: ""Ta sẽ đi sắp xếp, theo ta thấy cô cô một đường đi tới nhất định cũng mệt mỏi rồi, hay là nằm lên giường nghỉ ngơi một lát đi?""
Một bên vẫy tay nhượng tiểu cung nữ quá tới hầu hạ Tô Cẩn khoan ngoại bào, trừ trâm hoàn, Tô Cẩn cũng liền nằm nghiêng ở tại giường thượng, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng chỉ là nhiều lần nghĩ vừa mới nhận được tin tức, hoàng đế là một lý trí vương giả, tuyệt không có khả năng vô duyên vô cớ liền không ở lại hậu tự, này đối đế vương đại nghiệp là trí mạng khuyết điểm, nhiều năm như vậy liên trong cung tần phi cũng không có sủng hạnh quá... Duy nhất giải thích chính là hắn là một nhân quân, biết mình không được, bất không tiếc nhượng nữ tử vào cung bị khổ.
Vốn dĩ không có cái người nhập cư thời không trái phép kia thì lẽ ra Lưu Tầm đã trưởng thành trở thành một thế hệ minh quân dưới sự chăm sóc chu đáo của phụ hoàng mẫu hậu, nhưng bây giờ lại là bởi vì người nhập cư thời không trái phép can thiệp, y không thể không tuổi còn trẻ đã ra biên cương, tự thân ra chiến trường dành quân công... Nói vậy thì, y lúc còn chưa thành niên đã ra chiến trường, lại là phế thái tử không được sủng ái, bên người không có người đắc lực bảo hộ, trên chiến trường đao thương không có mắt, có lẽ chính mình lúc đó chắc cũng không bảo vệ tốt y nên bị thương cũng không phải không có khả năng... Chẳng lẽ mình thực sự phải nghĩ biện pháp quay về tổng bộ tìm thuốc chữa vô sinh... Chỉ là bệnh không tiện nói ra này rốt cuộc là ở mức độ nào? Nói chung cũng phải hiểu rõ ràng mới có thể hành động, là không được...hay là bị thương chổ nào... không phải là không có luôn rồi chứ... Tô Cẩn nghĩ rồi lại nghĩ, đầu thoáng lướt qua hình ảnh bộ râu tuy không rõ ràng nhưng vẫn hiện hữu trên cằm Lưu Tầm, hầu kết, cánh tay rắn chắc lộ ra khi cởi áo, tất cả đều lộ rõ vẻ nam tính... bác bỏ khả năng này, nhưng lại băng khoăng không biết có thể hối lộ thái y không, e là còn có nhiều việc cần nhờ vả Nghiêm Sương.
Cô nhắm mắt nghĩ đi nghĩ lại, đối với Lưu Tầm tràn đầy đồng tình, một vị đế vương anh minh thần võ, đáng lẽ có bốn nhi tử, ba nữ nhi, từng người đều ưu tú, giờ lại bởi vì người nhập cư thời không trái phéo biến thành như vậy...Cô giàu trí tưởng tượng mà suy nghĩ, có lẽ là do ban ngày gấp rút lên đường, hoặc là do đi bộ theo ngự liễn, thân thể có chút mệt mỏi, cô dần cảm thấy mí mắt nặng nề rồi chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.
Nghiêm Sương ở ngoài rèm nghe tiểu cung nữ đi ra báo Tô Cẩn đã ngủ, liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất