Chương 36: Bữa Ăn Hằng Ngày (2)
Vì ngự giá tại ngoại, ăn uống thô lậu, bây giờ trở lại trong cung, ngự thiện phòng đương nhiên là tận tâm tận lực, tất cả các món ăn đều xanh tươi tinh tế, Tô Cẩn phát hiện thịt hưu thịt dê cùng thịt cá, còn lại thế mà đều là món chay, chủng loại phong phú, măng, nấm, rau, củ, quả cái gì cần có đều có, lại chú ý một chút, phát hiện Lưu Tầm ăn thịt không nhiều, nhưng ăn đồ chay lại rất nhiều, Tô Cẩn gật gật đầu, lúc trước nhìn thấy trên mạng nghiên cứu thảo luận về ngự thiện đế vương, đa phần là những món ăn tên gọi đẹp màu sắc đẹp mắt nhưng thực tế là không cân bằng dinh dưỡng lắm, bây giờ xem ra Lưu Tầm còn khá hiểu việc dưỡng sinh.
Đáng tiếc, cũng không biết bệnh không tiện nói ra của y có thể chữa khỏi không.
Tô Cẩn có chút đáng tiếc liếc nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm nhạy bén bắt đến ánh mắt của nàng, có chút không hiểu kỳ ý, dò hỏi nhìn trở lại, nhưng Tô Cẩn đã quay trở lại chuyên tâm ăn cơm, cô xuất thân quân nhân, ăn nhanh, sức ăn lớn, rất nhanh đã dùng xong buông đũa, Nghiêm Sương vội vã bưng chén chè Phổ Nhĩ cho cô, Lưu Tầm ngồi ở trên bất đắc dĩ cười, cũng buông đũa, ý bảo dâng trà.
Hơi nước lượn lờ bốc lên, Lưu Tầm thản nhiên nói với Tô Cẩn: "Ăn xong rồi? Chúng ta đi ngự hoa viên tản bộ được không?"
Tô Cẩn có chút ngạc nhiên nâng đầu, Lưu Tầm khẽ cười, Tô Cẩn đứng lên vụng về thi lễ: "Cẩn tuân bệ hạ lệnh."
Lưu Tầm đứng lên nhẹ nhàng nâng khuỷu tay của nàng bảo: "Đi thôi, Nghiêm Sương, lấy áo choàng khoác lên cho Tô thị chiếu."
Nghiêm Sương ứng tiếng nhanh nhẹn ra tìm Như Tú lấy áo choàng.
Trời đông giá rét, bởi vì ăn trễ, trong ngự hoa viên cũng đã tối đen, trước sau đều có nội thị soi đèn, Lưu Tầm mang theo Tô Cẩn chầm chậm tản bộ, trong gió đêm truyền hương hoa mai thơm ngát, đi một hồi, Lưu Tầm nhẹ nhàng nói: "Bất kể trời lạnh hay nóng, lúc trước mỗi lần ta dùng thiện xong, tỷ tỷ nàng nhất định sẽ cùng ta tản bộ nửa giờ."
Tô Cẩn ngẩng đầu, có chút không hiểu, Lưu Tầm nhìn thật sâu vào ánh mắt nàng: "Nàng biết vì sao không?"
Tô Cẩn lắc lắc đầu, Lưu Tầm nhẹ giọng nói: "Lúc ta sáu tuổi, mẫu hậu chết bệnh, phụ hoàng phong Đinh Hiền phi làm hoàng hậu, người ta đồn rằng bà ta hiền lành lương thiện, đối xử với ta cũng xác thực để bụng, ăn mặc ở đi lại mọi thứ đều tự mình hỏi đến, phân lệ của ta không thấp đi mà ngược lại còn tăng lên, chi phí ăn mặc ở đi lại mỗi thứ đều là tốt nhất, nói là thương tiếc ta từ nhỏ tang mẫu, mỗi ngày phân lệ đồ ăn có hơn hai mươi loại, mà ngự thiện phòng chuyên đợi để hầu hạ ta cả ngày, bất cứ lúc nào muốn ăn cái gì cũng có thể ăn được, mỗi ngày chỉ riêng viện này của ta được cung cấp rất nhiều gà sống dê sống, lại thông cáo ngự thiện phòng, vị đầu bếp nào làm thức ăn mà được ta khen ngợi, liền có hậu thưởng. Ngự thiện phòng liền biến đổi đủ các phương pháp làm đồ ăn cho ta, ta thích ăn món điểm tâm ngọt, mỗi ngày đều sẽ không trùng nhau, mà nếu như có ngày nào ta không có khẩu vị, ăn ít đi, ăn không ngon, không chỉ ngự thiện phòng bị phạt, đến nội thị cung nữ hầu hạ ta, đều phải bị đánh bằng roi."
Tô Cẩn sửng sốt, Lưu Tầm tiếp tục nói: "Cung nhân hầu hạ ta sợ bị phạt, đương nhiên là mỗi ngày biến đổi phương pháp dụ ta ăn cơm, vừa chơi vừa ăn, đọc sách cũng ăn, sau đó Đinh hoàng hậu thương ta tang mẫu cơ thể yếu ớt, lại nói với hoàng thượng tạm hoãn miễn ta học cưỡi ngựa bắn cung, nói là tuổi còn nhỏ, xương cốt cũng chưa chắc khỏe, sợ bị thương thân thể. Cứ như vậy, bất giác, ta đã biến thành một đứa nhóc mập mạp, ngồi xuống cũng khó khăn, Đinh hoàng hậu còn đặc biệt vui mừng, mỗi ngày đều ôm ta khen ta có phúc khí, cáo mệnh các nàng nhìn thấy ta đều nói hoàng hậu nhân từ..."
Tô Cẩn mở to hai mắt, Lưu Tầm thấp giọng mỉa mai cười một tiếng: "Thẳng đến lần đó bệnh đậu mùa, nàng... Tỷ tỷ, đến bên cạnh ta, sau khi hết bệnh, ta gầy đi một chút, Đinh hoàng hậu lại lấy danh nghĩa bệnh tật, đưa đến cho ta rất nhiều thuốc bổ, tỷ tỷ nàng đều lén đem đổ hết chúng đi, nói trong đó có nhân sâm hoang dã gì đó sẽ làm ta sớm trưởng thành và béo phì, cũng không cho ta ăn nhiều thịt nữa, thế nhưng thực đơn ngự thiện phòng vẫn như cũ đều toàn là thịt, đến nấu cùng rau củ cũng rất ít, ta ăn ít, thì sẽ liên lụy tỷ tỷ nàng chịu đòn, sau đó ta mỗi lần ăn cơm đều giống như làm tặc đem cơm thịt lén đổ đi, sau đó tỷ tỷ nàng sẽ tìm cách từ chổ khác lấy thức ăn chay cho ta, thậm chí đến ngự hoa viên đào rau dại bí mật làm cho ta ăn, lại buộc ta buổi tối ở trên giường phải đánh ngũ cầm hí, đánh thái cực quyền, làm đủ các loại vận động."
Tô Cẩn hiểu rõ, nhớ đến những bí sự Nghiêm Sương đã kể trước đó, càng cảm thấy Lưu Tầm không hề dễ dàng, Lưu Tầm nhưng vẫn đang trầm mê trong hồi ức: "Ta gầy đi, lại được sư phó khen ngợi, một ngày kia Đinh hoàng hậu lại tìm cớ đánh tỷ tỷ nàng hai mươi hèo."
Tô Cẩn nâng đầu, nhìn thấy lông mi Lưu Tầm không ngừng run rẩy, trong mắt tựa ngấn lệ, cả người chìm đắm trong cảm xúc phẫn nộ năm xưa không thể tự thoát ra được: "Nàng cả người toàn là máu bị nâng trở về, chỉ có hai mươi hèo... nhưng có người ám toán, nàng sốt ba ngày ba đêm, bọn họ nói nếu cứ sốt tiếp như vậy thì không cứu được nữa, trời sáng liền muốn đem nàng nâng đi... Ta ôm nàng khóc cả đêm, nàng tỉnh lại, gọi ta lấy dược của nàng đưa nàng uống, còn cầm một cái ống có kim châm, nói muốn tiêm cho mình, tay nàng run rẩy, căn bản không tiêm không chuẩn mạch máu, lại còn cười an ủi ta, nói thân thể nàng tốt, nhất định không có việc gì, bảo ta đừng khóc, đến khi trời sáng, nàng rốt cuộc hạ sốt."
Tô Cẩn nhìn thấy vẻ mặt Lưu Tầm đau đớn, nói không nên lời, Lưu Tầm lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Sau đó ta không bao giờ kiểm soát ăn uống nữa, ta liều mạng ăn thịt, đến năm mười tuổi, ta đã béo đến mức nổi danh kinh thành."
Tô Cẩn hoảng sợ: "Việc này đối với thân thể không tốt."
Lưu Tầm đã dần dần tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Đã kiểm soát rồi, ta mỗi ngày đều vận động rất nhiều để tiêu hao số calo đó, là tỷ tỷ nàng nói, chúng ta động tay động chân ở trong quần áo, khiến ta nhìn qua so với thực tế thì béo hơn một ít, gương mặt thì không làm giả được, cho nên lúc đó vẫn là rất béo ... Ta lúc đó nghĩ, nếu như có một ngày ta có thể bình an xuất cung, lại không có nguy hiểm gì nữa, ta nhất định một ngụm thịt cũng sẽ không ăn nữa."
Tô Cẩn thở dài, Lưu Tầm mỉm cười: "Ta giả trang ngu xuẩn ngốc nghếch, tham ăn tham ngủ, trầm mê vui đùa, rốt cuộc cũng khiến phụ hoàng triệt để thất vọng, chỉ có Đinh hoàng hậu trước sau như một sủng ta, ta mê chơi con dế, bà ta liền lệnh nội thị lấy danh nghĩa thái tử khắp nơi mua con dế với giá cao; ta mê chơi chim, bà ta lại bày mưu đặt kế cho phía nam tiến cống các loại chim đủ màu sắc; ta thích ăn cá ngần, Thái Hồ bên kia mỗi năm đều chuyên tiến cống, không được tư bán, trên đường vận chuyển về kinh các châu phủ đều phải cung cấp băng để đảm bảo độ tươi ngon. Bà ta trọng dụng cữu cữu ta, cuối cùng biểu đệ của ta ở hoa lâu giết lầm dân nữ... dân chúng bất mãn, triều đình đàn hặc như tuyết rơi, lúc phụ hoàng hạ chiếu phế bỏ vị trí thái tử của ta, bà ta qùy bên ngoài ngự thư phòng đến mức hôn mê, dâng chiếu nhận tội, đem tất cả tội lỗi đều đẩy lên người mình, cả triều đình khen ngợi hoàng hậu đức hạnh, phụ hoàng cảm động bắt ta cảm tạ bà ta. Sau đó —— ta thuận lợi sống tới mười lăm tuổi, không có yêu cầu gì khác, nương nhờ sự hào phóng ân đức của bà ta, ta mang theo tỷ tỷ nàng xuất cung khai phủ."
Đáng tiếc, cũng không biết bệnh không tiện nói ra của y có thể chữa khỏi không.
Tô Cẩn có chút đáng tiếc liếc nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm nhạy bén bắt đến ánh mắt của nàng, có chút không hiểu kỳ ý, dò hỏi nhìn trở lại, nhưng Tô Cẩn đã quay trở lại chuyên tâm ăn cơm, cô xuất thân quân nhân, ăn nhanh, sức ăn lớn, rất nhanh đã dùng xong buông đũa, Nghiêm Sương vội vã bưng chén chè Phổ Nhĩ cho cô, Lưu Tầm ngồi ở trên bất đắc dĩ cười, cũng buông đũa, ý bảo dâng trà.
Hơi nước lượn lờ bốc lên, Lưu Tầm thản nhiên nói với Tô Cẩn: "Ăn xong rồi? Chúng ta đi ngự hoa viên tản bộ được không?"
Tô Cẩn có chút ngạc nhiên nâng đầu, Lưu Tầm khẽ cười, Tô Cẩn đứng lên vụng về thi lễ: "Cẩn tuân bệ hạ lệnh."
Lưu Tầm đứng lên nhẹ nhàng nâng khuỷu tay của nàng bảo: "Đi thôi, Nghiêm Sương, lấy áo choàng khoác lên cho Tô thị chiếu."
Nghiêm Sương ứng tiếng nhanh nhẹn ra tìm Như Tú lấy áo choàng.
Trời đông giá rét, bởi vì ăn trễ, trong ngự hoa viên cũng đã tối đen, trước sau đều có nội thị soi đèn, Lưu Tầm mang theo Tô Cẩn chầm chậm tản bộ, trong gió đêm truyền hương hoa mai thơm ngát, đi một hồi, Lưu Tầm nhẹ nhàng nói: "Bất kể trời lạnh hay nóng, lúc trước mỗi lần ta dùng thiện xong, tỷ tỷ nàng nhất định sẽ cùng ta tản bộ nửa giờ."
Tô Cẩn ngẩng đầu, có chút không hiểu, Lưu Tầm nhìn thật sâu vào ánh mắt nàng: "Nàng biết vì sao không?"
Tô Cẩn lắc lắc đầu, Lưu Tầm nhẹ giọng nói: "Lúc ta sáu tuổi, mẫu hậu chết bệnh, phụ hoàng phong Đinh Hiền phi làm hoàng hậu, người ta đồn rằng bà ta hiền lành lương thiện, đối xử với ta cũng xác thực để bụng, ăn mặc ở đi lại mọi thứ đều tự mình hỏi đến, phân lệ của ta không thấp đi mà ngược lại còn tăng lên, chi phí ăn mặc ở đi lại mỗi thứ đều là tốt nhất, nói là thương tiếc ta từ nhỏ tang mẫu, mỗi ngày phân lệ đồ ăn có hơn hai mươi loại, mà ngự thiện phòng chuyên đợi để hầu hạ ta cả ngày, bất cứ lúc nào muốn ăn cái gì cũng có thể ăn được, mỗi ngày chỉ riêng viện này của ta được cung cấp rất nhiều gà sống dê sống, lại thông cáo ngự thiện phòng, vị đầu bếp nào làm thức ăn mà được ta khen ngợi, liền có hậu thưởng. Ngự thiện phòng liền biến đổi đủ các phương pháp làm đồ ăn cho ta, ta thích ăn món điểm tâm ngọt, mỗi ngày đều sẽ không trùng nhau, mà nếu như có ngày nào ta không có khẩu vị, ăn ít đi, ăn không ngon, không chỉ ngự thiện phòng bị phạt, đến nội thị cung nữ hầu hạ ta, đều phải bị đánh bằng roi."
Tô Cẩn sửng sốt, Lưu Tầm tiếp tục nói: "Cung nhân hầu hạ ta sợ bị phạt, đương nhiên là mỗi ngày biến đổi phương pháp dụ ta ăn cơm, vừa chơi vừa ăn, đọc sách cũng ăn, sau đó Đinh hoàng hậu thương ta tang mẫu cơ thể yếu ớt, lại nói với hoàng thượng tạm hoãn miễn ta học cưỡi ngựa bắn cung, nói là tuổi còn nhỏ, xương cốt cũng chưa chắc khỏe, sợ bị thương thân thể. Cứ như vậy, bất giác, ta đã biến thành một đứa nhóc mập mạp, ngồi xuống cũng khó khăn, Đinh hoàng hậu còn đặc biệt vui mừng, mỗi ngày đều ôm ta khen ta có phúc khí, cáo mệnh các nàng nhìn thấy ta đều nói hoàng hậu nhân từ..."
Tô Cẩn mở to hai mắt, Lưu Tầm thấp giọng mỉa mai cười một tiếng: "Thẳng đến lần đó bệnh đậu mùa, nàng... Tỷ tỷ, đến bên cạnh ta, sau khi hết bệnh, ta gầy đi một chút, Đinh hoàng hậu lại lấy danh nghĩa bệnh tật, đưa đến cho ta rất nhiều thuốc bổ, tỷ tỷ nàng đều lén đem đổ hết chúng đi, nói trong đó có nhân sâm hoang dã gì đó sẽ làm ta sớm trưởng thành và béo phì, cũng không cho ta ăn nhiều thịt nữa, thế nhưng thực đơn ngự thiện phòng vẫn như cũ đều toàn là thịt, đến nấu cùng rau củ cũng rất ít, ta ăn ít, thì sẽ liên lụy tỷ tỷ nàng chịu đòn, sau đó ta mỗi lần ăn cơm đều giống như làm tặc đem cơm thịt lén đổ đi, sau đó tỷ tỷ nàng sẽ tìm cách từ chổ khác lấy thức ăn chay cho ta, thậm chí đến ngự hoa viên đào rau dại bí mật làm cho ta ăn, lại buộc ta buổi tối ở trên giường phải đánh ngũ cầm hí, đánh thái cực quyền, làm đủ các loại vận động."
Tô Cẩn hiểu rõ, nhớ đến những bí sự Nghiêm Sương đã kể trước đó, càng cảm thấy Lưu Tầm không hề dễ dàng, Lưu Tầm nhưng vẫn đang trầm mê trong hồi ức: "Ta gầy đi, lại được sư phó khen ngợi, một ngày kia Đinh hoàng hậu lại tìm cớ đánh tỷ tỷ nàng hai mươi hèo."
Tô Cẩn nâng đầu, nhìn thấy lông mi Lưu Tầm không ngừng run rẩy, trong mắt tựa ngấn lệ, cả người chìm đắm trong cảm xúc phẫn nộ năm xưa không thể tự thoát ra được: "Nàng cả người toàn là máu bị nâng trở về, chỉ có hai mươi hèo... nhưng có người ám toán, nàng sốt ba ngày ba đêm, bọn họ nói nếu cứ sốt tiếp như vậy thì không cứu được nữa, trời sáng liền muốn đem nàng nâng đi... Ta ôm nàng khóc cả đêm, nàng tỉnh lại, gọi ta lấy dược của nàng đưa nàng uống, còn cầm một cái ống có kim châm, nói muốn tiêm cho mình, tay nàng run rẩy, căn bản không tiêm không chuẩn mạch máu, lại còn cười an ủi ta, nói thân thể nàng tốt, nhất định không có việc gì, bảo ta đừng khóc, đến khi trời sáng, nàng rốt cuộc hạ sốt."
Tô Cẩn nhìn thấy vẻ mặt Lưu Tầm đau đớn, nói không nên lời, Lưu Tầm lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Sau đó ta không bao giờ kiểm soát ăn uống nữa, ta liều mạng ăn thịt, đến năm mười tuổi, ta đã béo đến mức nổi danh kinh thành."
Tô Cẩn hoảng sợ: "Việc này đối với thân thể không tốt."
Lưu Tầm đã dần dần tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Đã kiểm soát rồi, ta mỗi ngày đều vận động rất nhiều để tiêu hao số calo đó, là tỷ tỷ nàng nói, chúng ta động tay động chân ở trong quần áo, khiến ta nhìn qua so với thực tế thì béo hơn một ít, gương mặt thì không làm giả được, cho nên lúc đó vẫn là rất béo ... Ta lúc đó nghĩ, nếu như có một ngày ta có thể bình an xuất cung, lại không có nguy hiểm gì nữa, ta nhất định một ngụm thịt cũng sẽ không ăn nữa."
Tô Cẩn thở dài, Lưu Tầm mỉm cười: "Ta giả trang ngu xuẩn ngốc nghếch, tham ăn tham ngủ, trầm mê vui đùa, rốt cuộc cũng khiến phụ hoàng triệt để thất vọng, chỉ có Đinh hoàng hậu trước sau như một sủng ta, ta mê chơi con dế, bà ta liền lệnh nội thị lấy danh nghĩa thái tử khắp nơi mua con dế với giá cao; ta mê chơi chim, bà ta lại bày mưu đặt kế cho phía nam tiến cống các loại chim đủ màu sắc; ta thích ăn cá ngần, Thái Hồ bên kia mỗi năm đều chuyên tiến cống, không được tư bán, trên đường vận chuyển về kinh các châu phủ đều phải cung cấp băng để đảm bảo độ tươi ngon. Bà ta trọng dụng cữu cữu ta, cuối cùng biểu đệ của ta ở hoa lâu giết lầm dân nữ... dân chúng bất mãn, triều đình đàn hặc như tuyết rơi, lúc phụ hoàng hạ chiếu phế bỏ vị trí thái tử của ta, bà ta qùy bên ngoài ngự thư phòng đến mức hôn mê, dâng chiếu nhận tội, đem tất cả tội lỗi đều đẩy lên người mình, cả triều đình khen ngợi hoàng hậu đức hạnh, phụ hoàng cảm động bắt ta cảm tạ bà ta. Sau đó —— ta thuận lợi sống tới mười lăm tuổi, không có yêu cầu gì khác, nương nhờ sự hào phóng ân đức của bà ta, ta mang theo tỷ tỷ nàng xuất cung khai phủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất