Chương 44: Lời Đồn (2)
Ngày thứ hai đại triều, Tô Cẩn tuy không đi phục thị theo yêu cầu của Lưu Tầm nhưng vẫn dậy sớm, chỉ là không ngờ tới, hôm nay Lưu Tầm vẫn sai người đưa hoa đến, là một chậu thủy tiên trồng trong đá trắng, đặt bên cạnh lò sửi, cánh hoa tươi tốt mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu.
Tô Cẩn nhìn chậu hoa một lúc, không khỏi nghĩ thời điểm này trời đông giá rét, lại là ở cổ đại, muốn tặng hoa cũng cần phí tâm tư. Cô dùng bữa sáng, rồi bảo Nghiêm Sương dẫn đến hoa viên đi dạo, còn cố ý nói rõ muốn Nghiêm Sương dẫn cô đến chổ cung điện trước đây Lưu Tầm ở.
Cô vừa đi vừa giả bộ vô tình hỏi Nghiêm Sương: "Trước đây khi bệ hạ còn ở trong cung thì ngươi đã hầu hạ trong cung rồi?"
Nghiêm Sương lắc đầu: "Ta là sau này khi bệ hạ đã rời cung khai phủ mới vào cung, sau đó bệ hạ vào trong quân, đánh thắng trận, khi trở lại được hoàng thượng phong thưởng, ban cho một số cung nhân đến vương phủ hầu hạ, ta lúc ấy chỉ mới mười hai tuổi, chức vụ cũng không cao."
Tô Cẩn hơi kinh ngạc: "Không phải chỉ có trong cung mới cho phép dùng nội quan à? Vương phủ Đại thần mà dùng nội quan chẳng phải là đi quá giới hạn à?"
Nghiêm Sương nói: "Cho nên chúng ta lúc đó vẫn thuộc Nội Vụ phủ quản, lĩnh bổng lộc của hoàng cung, chứ không phải chi tiêu của Vương phủ, thế nhưng Đinh hoàng hậu làm chủ quyết định, nói bệ hạ trước đây sống trong cung, bây giờ từ biên cương vừa trở lại, e là trong Vương phủ không có người hầu hạ thỏa đáng."
Tô Cẩn tròng mắt hơi lóe lên, biết đây lại là một thủ đoạn khác của người xâm nhập thời không trái phép, bất quá lúc ấy Nghiêm Sương còn nhỏ, đại khái cũng chỉ là con cờ dùng để che mắt người khác thôi, nhưng dù thế nào thì đám người kia đều nhận bổng lộc từ trong cung, nếu trong cung có mệnh lệnh, biết ngay là phải nghe ai.
Tuy mọi việc đêù đã trôi qua nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy lo lắng cho người thiếu niên không còn che dấu tài năng và đang dấn thân vào nguy hiểm khi đó. Cô hiểu rất rõ chính mình, hoàn toàn không hiểu những âm mưu qủy kế đó, nên chắc đã không thể giúp đỡ y được gì, người thiếu niên kia nhất định giống như viên minh châu được cất dấu trong hộp, tuy tỏa sáng rực rỡ nhưng lại làm người ta ghen ghét. Nhưng y không chỉ đơn giản là một viên minh châu, *mà còn là ấu long, có được biển lớn sẽ bay lên tầng mây.
*mà còn là ấu long, có được biển lớn sẽ bay lên tầng mây: phép ẩn dụ, Lưu Tầm là con vua nên là ấu long, nếu được biển lớn nghĩa là được lòng dân chúng thì sẽ lớn mạnh và có thể bay cao nghĩa là đạt được hoàng vị.
Vốn còn muốn hỏi Nghiêm Sương có biết việc Lưu Tầm có người trong lòng hay không, nếu theo cách nói của Lưu Tầm thì khi xưa y có thích một nữ tử, mà mình cũng từng dạy y cách để theo đuổi nữ tử kia, nhưng kết cục là bị từ chối. Nếu bây giờ tính lại thì khoảng thời gian Lưu Tầm thích nữ tử kia, hẳn là thời điểm y đang còn che dấu bản thân, Nghiêm Sương lúc đó hẳn vẫn còn nhỏ, lại ở trong cung, chưa chắc đã biết.
Cô suy nghĩ như vậy nhưng vẫn thử hỏi: "Ngươi biết chuyện lúc hoàng thượng còn trẻ từng yêu thích một nữ tử không?"
Nghiêm Sương đương nhiên không ngần ngại vạch trần khuyết điểm của Lưu Tầm, vui vẻ nói : "Trong cung cũng có nghe chút lời đồn, nói bệ hạ ngưỡng mộ Lương gia đích trưởng nữ, Thượng Tỵ tiết còn nhờ người viết thơ, học đòi văn vẻ, tặng hoa cho Lương gia đích trưởng nữ, lại bị Lương gia đích trưởng nữ xem là xúc phạm, từ chối ngay tại chổ."
Tô Cẩn "a" một tiếng, bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao khi đó mình lại kể cho Lưu Tầm nghe câu chuyện Cố kiếm tình thâm, Nghiêm Sương vẫn tiếp tục hăng hái bôi đen Lưu Tầm : "Sau đó bệ hạ bị đàn hạch, bị phế vị thái tử, nhị hoàng tử được lập làm thái tử, Lương gia đích trưởng nữ cũng được sửa phong thành phi tử của nhị hoàng tử, nghe nói bệ hạ lúc đó còn chạy đi gặp Lương gia đích trưởng nữ, bị người phát hiện, bị tiên hoàng trách phạt —— đến mãi sau này hoàng thượng đăng cơ, còn có lời đồn đại... Nói hoàng thượng là bởi vì còn quyến luyến Lương gia đích trưởng nữ, cho nên chậm chạp không chịu lập hậu, thậm chí vì nàng ta chung thân không cưới, thậm chí có hí khúc tên là 《 Trả Lại Minh Châu 》, kể rằng khi xưa thái tử và Lương gia đích trưởng nữ vốn lưỡng tình tương duyệt, nhưng bởi vì hoàng hậu hãm hại bức ép, Lương gia đích trưởng nữ không thể không bi thống buộc phải gả cho Ung vương. Sau khi thái tử phục vị đăng cơ, Lương gia đích trưởng nữ trả lại viên minh châu định hôn cho hoàng đế, rơi nước mắt trả lại quân minh châu, khuyên quân trân trọng người trước mắt, bởi vì tôn trọng tấm lòng trung trinh của Lương gia đích trưởng nữ, hoàng thượng cuối cùng không làm ra hành vi vi phạm đạo đức nhân loại như cướp đoạt em dâu, nhưng vẫn không chịu sủng hạnh phi tần, thâm tình vô hạn..."
Tô Cẩn không nói nên lời, một lúc sau mới hỏi: "Có thật không?"
Nghiêm Sương cười nói: “Ai biết được? Thần chỉ biết bệ hạ đối với việc bị đồn đại long dương chi phích hay không có khả năng sinh dục đều mặc kệ, trước nay luôn khoan dung với những lời đồn đại nghị luận của dân chúng quan viên, nhưng đối với tin đồn này thì phong sát với thủ đoạn vô cùng cứng rắn dứt khoát. Tất cả những đoàn kịch có biểu diễn vở kịch này đều bị đuổi khỏi kinh đô và từ đó về sau không được phép vào kinh nữa.
Tô Cẩn nghĩ tới ngày hôm qua khi Lưu Tầm kể lại câu chuyện Cố kiếm tình thâm, trong ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm nhưng cũng có oán hận... Chẳng lẽ khi đó Lương gia đích trưởng nữ cũng là do bất đắc dĩ, không có cách nào khác ngoài từ chối ngay trước mặt mọi người? Nếu nghĩ theo hướng này thì đột nhiên cảm thấy hoàn toàn hợp lý rồi! hẳng trách Lưu Huân nói, nếu không có người đó, dù có lên ngôi cũng cảm thấy vô nghĩa...
Tô Cẩn nhìn chậu hoa một lúc, không khỏi nghĩ thời điểm này trời đông giá rét, lại là ở cổ đại, muốn tặng hoa cũng cần phí tâm tư. Cô dùng bữa sáng, rồi bảo Nghiêm Sương dẫn đến hoa viên đi dạo, còn cố ý nói rõ muốn Nghiêm Sương dẫn cô đến chổ cung điện trước đây Lưu Tầm ở.
Cô vừa đi vừa giả bộ vô tình hỏi Nghiêm Sương: "Trước đây khi bệ hạ còn ở trong cung thì ngươi đã hầu hạ trong cung rồi?"
Nghiêm Sương lắc đầu: "Ta là sau này khi bệ hạ đã rời cung khai phủ mới vào cung, sau đó bệ hạ vào trong quân, đánh thắng trận, khi trở lại được hoàng thượng phong thưởng, ban cho một số cung nhân đến vương phủ hầu hạ, ta lúc ấy chỉ mới mười hai tuổi, chức vụ cũng không cao."
Tô Cẩn hơi kinh ngạc: "Không phải chỉ có trong cung mới cho phép dùng nội quan à? Vương phủ Đại thần mà dùng nội quan chẳng phải là đi quá giới hạn à?"
Nghiêm Sương nói: "Cho nên chúng ta lúc đó vẫn thuộc Nội Vụ phủ quản, lĩnh bổng lộc của hoàng cung, chứ không phải chi tiêu của Vương phủ, thế nhưng Đinh hoàng hậu làm chủ quyết định, nói bệ hạ trước đây sống trong cung, bây giờ từ biên cương vừa trở lại, e là trong Vương phủ không có người hầu hạ thỏa đáng."
Tô Cẩn tròng mắt hơi lóe lên, biết đây lại là một thủ đoạn khác của người xâm nhập thời không trái phép, bất quá lúc ấy Nghiêm Sương còn nhỏ, đại khái cũng chỉ là con cờ dùng để che mắt người khác thôi, nhưng dù thế nào thì đám người kia đều nhận bổng lộc từ trong cung, nếu trong cung có mệnh lệnh, biết ngay là phải nghe ai.
Tuy mọi việc đêù đã trôi qua nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy lo lắng cho người thiếu niên không còn che dấu tài năng và đang dấn thân vào nguy hiểm khi đó. Cô hiểu rất rõ chính mình, hoàn toàn không hiểu những âm mưu qủy kế đó, nên chắc đã không thể giúp đỡ y được gì, người thiếu niên kia nhất định giống như viên minh châu được cất dấu trong hộp, tuy tỏa sáng rực rỡ nhưng lại làm người ta ghen ghét. Nhưng y không chỉ đơn giản là một viên minh châu, *mà còn là ấu long, có được biển lớn sẽ bay lên tầng mây.
*mà còn là ấu long, có được biển lớn sẽ bay lên tầng mây: phép ẩn dụ, Lưu Tầm là con vua nên là ấu long, nếu được biển lớn nghĩa là được lòng dân chúng thì sẽ lớn mạnh và có thể bay cao nghĩa là đạt được hoàng vị.
Vốn còn muốn hỏi Nghiêm Sương có biết việc Lưu Tầm có người trong lòng hay không, nếu theo cách nói của Lưu Tầm thì khi xưa y có thích một nữ tử, mà mình cũng từng dạy y cách để theo đuổi nữ tử kia, nhưng kết cục là bị từ chối. Nếu bây giờ tính lại thì khoảng thời gian Lưu Tầm thích nữ tử kia, hẳn là thời điểm y đang còn che dấu bản thân, Nghiêm Sương lúc đó hẳn vẫn còn nhỏ, lại ở trong cung, chưa chắc đã biết.
Cô suy nghĩ như vậy nhưng vẫn thử hỏi: "Ngươi biết chuyện lúc hoàng thượng còn trẻ từng yêu thích một nữ tử không?"
Nghiêm Sương đương nhiên không ngần ngại vạch trần khuyết điểm của Lưu Tầm, vui vẻ nói : "Trong cung cũng có nghe chút lời đồn, nói bệ hạ ngưỡng mộ Lương gia đích trưởng nữ, Thượng Tỵ tiết còn nhờ người viết thơ, học đòi văn vẻ, tặng hoa cho Lương gia đích trưởng nữ, lại bị Lương gia đích trưởng nữ xem là xúc phạm, từ chối ngay tại chổ."
Tô Cẩn "a" một tiếng, bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao khi đó mình lại kể cho Lưu Tầm nghe câu chuyện Cố kiếm tình thâm, Nghiêm Sương vẫn tiếp tục hăng hái bôi đen Lưu Tầm : "Sau đó bệ hạ bị đàn hạch, bị phế vị thái tử, nhị hoàng tử được lập làm thái tử, Lương gia đích trưởng nữ cũng được sửa phong thành phi tử của nhị hoàng tử, nghe nói bệ hạ lúc đó còn chạy đi gặp Lương gia đích trưởng nữ, bị người phát hiện, bị tiên hoàng trách phạt —— đến mãi sau này hoàng thượng đăng cơ, còn có lời đồn đại... Nói hoàng thượng là bởi vì còn quyến luyến Lương gia đích trưởng nữ, cho nên chậm chạp không chịu lập hậu, thậm chí vì nàng ta chung thân không cưới, thậm chí có hí khúc tên là 《 Trả Lại Minh Châu 》, kể rằng khi xưa thái tử và Lương gia đích trưởng nữ vốn lưỡng tình tương duyệt, nhưng bởi vì hoàng hậu hãm hại bức ép, Lương gia đích trưởng nữ không thể không bi thống buộc phải gả cho Ung vương. Sau khi thái tử phục vị đăng cơ, Lương gia đích trưởng nữ trả lại viên minh châu định hôn cho hoàng đế, rơi nước mắt trả lại quân minh châu, khuyên quân trân trọng người trước mắt, bởi vì tôn trọng tấm lòng trung trinh của Lương gia đích trưởng nữ, hoàng thượng cuối cùng không làm ra hành vi vi phạm đạo đức nhân loại như cướp đoạt em dâu, nhưng vẫn không chịu sủng hạnh phi tần, thâm tình vô hạn..."
Tô Cẩn không nói nên lời, một lúc sau mới hỏi: "Có thật không?"
Nghiêm Sương cười nói: “Ai biết được? Thần chỉ biết bệ hạ đối với việc bị đồn đại long dương chi phích hay không có khả năng sinh dục đều mặc kệ, trước nay luôn khoan dung với những lời đồn đại nghị luận của dân chúng quan viên, nhưng đối với tin đồn này thì phong sát với thủ đoạn vô cùng cứng rắn dứt khoát. Tất cả những đoàn kịch có biểu diễn vở kịch này đều bị đuổi khỏi kinh đô và từ đó về sau không được phép vào kinh nữa.
Tô Cẩn nghĩ tới ngày hôm qua khi Lưu Tầm kể lại câu chuyện Cố kiếm tình thâm, trong ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm nhưng cũng có oán hận... Chẳng lẽ khi đó Lương gia đích trưởng nữ cũng là do bất đắc dĩ, không có cách nào khác ngoài từ chối ngay trước mặt mọi người? Nếu nghĩ theo hướng này thì đột nhiên cảm thấy hoàn toàn hợp lý rồi! hẳng trách Lưu Huân nói, nếu không có người đó, dù có lên ngôi cũng cảm thấy vô nghĩa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất