Cố Kiếm

Chương 51: Động Phách (1)

Trước Sau
Tiếng gió xa xa như tiếng thở dài, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Lưu Tầm bỗng nhiên nhẹ giọng nói : “Năm đó ta đại thắng từ biên giới khải hoàn, sau khi về kinh thành, phụ hoàng phong thưởng, Đinh hoàng hậu xem ta như cái gai trong mắt. Trong khoảng thời gian đó, ta và tỷ tỷ nàng có chút hiềm khích, vì các tướng lĩnh dưới trướng ta tàn sát dân chúng trong thành, mà ta lại không nghiêm khắc trừng phạt bọn họ... Cho nên mặc dù nhìn có vẻ khí thế hùng mạng...nhưng thực ra có rất nhiều bất đắc dĩ, ta cảm thấy tỷ tỷ nàng không hiểu cho ta."

Tô Cẩn không ngờ lúc này y lại có tâm tình kể cho cô nghe chuyện ngày xưa, nhưng cũng chăm chú lắng nghe. Lưu Tầm nhìn hàng mi rũ xuống và sống mũi cao của nàng, che đậy sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Ta đã từng nói qua, ta có một biểu đệ, kỳ thật là bằng tuổi, chỉ kém ta mấy tháng. Khi đó ta còn ở trong cung, hắn bị người ta vu oan, nói hắn phạm tội giết người ở kỹ viện, tuổi còn trẻ đã bị lưu đày, sau này ở nơi lưu đày nhiễm bệnh chướng khí, chết vì bệnh."

Tô Cẩn sửng sốt, không biết tại sao đang từ Đinh hậu lại nói đến biểu đệ, Lưu Huân nhẹ nhàng nói: “Cữu mẫu ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vô cùng đau lòng, bệnh tật triền miên. Ta có đến thăm bà vài lần sau khi trở về kinh. Một ngày nọ, cữu cữu ta bất ngờ bị rắn độc cắn trong vườn, mặc dù được chữa trị kịp thời và không chết ngay nhưng tính mệnh nguy nan, ngự y nói không qua khỏi ngày hôm sau."

“Cữu mẫu ta mang thân thể ốm yếu vào cung cầu xin ta tìm cách, vì lúc đó có tin đồn rằng trong quân đội của ta có lương y có thể giải độc. Kỳ thực, là tỷ tỷ nàng cứu một thân binh trúng tên độc của Man di vốn dĩ sẽ chết. Ta có thể có biện pháp gì đây? Chỉ có thể nghĩ đến...tỷ tỷ nàng."

Tô Cẩn môi run run nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Cẩn : "Nàng biết kết quả đúng không? Cữu cữu ta có thể cứu không? Bị rắn độc cắn chết cũng là số mệnh của ông ấy?

Lông mi Tô Cẩn không ngừng run rẩy, một lúc sau cô mới yếu ớt nói: "Xin lỗi."

Lưu Huân cười khổ: “Quả nhiên, không thể cứu đúng không?"

Tô Cẩn không nói gì nữa, Lưu Tầm lại nói: "Vậy nguyên tắc cứu người cuối cùng là thế nào? Ta không thể hiểu nổi. Nàng lãng phí dược liệu đáng giá ngàn vàng để cứu một tùy tùng bình thường, cũng sẽ cứu những cung nhân thấp kém trong cung, ta, nàng thậm chí không màng tính mệnh chính mình. Vậy tại sao ta cả đêm quỳ trước cửa phòng cầu xin nàng cho ta mượn khối hổ phách bách độc bất xâm kia, nhưng nàng lại từ chối! "

Tô Cẩn mím môi, dường như bị lây nhiễm sự bi thương trong lòng Lưu Tầm. Hô hấp của Lưu Tầm dao động hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Sau này cữu mẫu ta không chịu nổi đả kích, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, rất nhanh sau đó đã tạ thế. Nói cho cùng, cữu cữu, biểu đệ đều vì ta mà chết. Trong thời gian đó, tâm trạng ta rất tồi tệ...và còn... không thể lượng thứ cho tỷ tỷ nàng. Sau đó biên giới có dị động, ta dâng tấu xuất chinh lần nữa, nhưng để tỷ tỷ nàng lưu lại kinh thành.



Tô Cẩn nhìn Lưu Tầm với ánh mắt vô cùng đau buồn, Lưu Tầm hơi ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn nàng: “Thật ra ta cũng biết, đó có thể là kế ly gián của Đinh hoàng hậu, biểu hiện của tỷ tỷ nàng trên chiến trường quá khiến người chú ý. Biết rõ là mưu kế, nhưng ta vẫn cảm thấy không thể đối mặt với tỷ tỷ nàng. Khi đó, ta thậm chí còn cảm thấy làm hoàng đế hay không cũng không quan trọng. Tỷ tỷ nàng có phải cũng có động cơ khác hay không?

Đôi tay Tô Cẩn khẽ run lên, cô ngước mắt nhìn Lưu Tầm. Đôi mắt của vị hoàng đế trẻ tuổi như sương mù trên dòng sông lạnh giá, trái tim Tô Cẩn như bị bóp chặt, không thở được. Cô dường như nhìn thấy chàng trai trẻ năm ấy đang cố gắng vượt qua sinh tử trên con đường đầy chông gai, lại phát hiện ra rằng người thân và bạn bè của y đều lần lượt bị liên lụy bỏ mình, bên cạnh không có người nào đáng tin cậy...đến người y tin tưởng nhất là mình....cũng không cho y được chút hy vọng ấm áp nào, y tuyệt vọng giận dữ tự đày mình ra biên ải.

"Trong thời gian đó, ta ở trên chiến trường gần như không sợ chết và cũng thực sự đã thắng rất nhiều trận chiến, song bên trong ta dường như có một con dã thú, ta chỉ có thể bình tĩnh lại bằng cách không ngừng phẫn nộ giết người hoặc tự hành hạ bản thân. Cuối cùng cũng đã bị mắc bẫy và bị vây khốn trong rừng, bị quân địch truy đuổi tứ phía, chỉ mang theo hơn mười thân binh, ta trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, thân binh từng người từng người vì bảo vệ ta mà bỏ mạng, ta gần như đã bỏ cuộc. "

Tô Cẩn có chút lo lắng nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm bình tĩnh nói: "Sau này, nàng... tỷ tỷ của nàng tới, không biết làm sao nàng có thể tìm được ta trong rừng rậm rộng lớn, ngay cả kẻ địch cũng không tìm được ta, nhưng nàng lại tìm được, còn mang theo lương thực nước uống."

"Nàng dạy ta kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, chỉ ta cách tạo dấu vết giả, đồng thời truy đuổi kẻ thù của mình, thậm chí còn phục kích không ít người. Nhưng lúc đó ta vẫn còn giận dỗi nàng, không muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cũng xa cách với ta, chỉ nói chuyện trừ khi cần thiết."

Tô Cẩn trầm mặc, Lưu Tầm trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Sau đó chúng ta trốn thoát, nàng cướp được ngựa của đám man di, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa chạy trốn suốt đêm. Rạng sáng, chúng ta trở về lãnh thổ Đại Sở, ta vô cùng vui mừng quay đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy, trước ngực nàng, toàn là máu, một mũi tên xuyên thấu từ sau lưng ra phía trước.

Tô Cẩn nhịn không được đưa tay ấn vào ngực trái của mình, nơi đó có một vết sẹo hình ngôi sao, cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lưu Tầm như một vũng nước lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình, cô có chút lúng túng buông tay xuống, Lưu Tấn giọng nói run run: “Cả một đêm, nàng bảo vệ ta cưỡi ngựa bỏ chạy, nhưng không hề bật ra một tiếng, phía sau lưng ta toàn là máu, đều là máu của nàng, mà ta hoàn toàn không hề phát hiện"

Tô Cẩn không dám nhìn Lưu Tầm, cổ họng Lưu Tầm cứ như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng ngã xuống đất, ta ôm nàng nhưng không biết phải làm sao. Mũi tên xuyên qua quá gần tim, ta không dám rút ra. Nhưng nàng đã xé sam y, tháo xuống chiếc vòng trên bắp tay, đưa hổ phách cho ta, dặn dò ta sau này chú ý đến ăn uống... Nhưng đừng đưa nó cho người khá, nếu không sẽ ảnh hưởng và thay đổi vận may của ta, nàng e là không thể bảo vệ ta nữa, hy vọng sau này ta có thể tự bảo vệ chính mình..."

Tô Cẩn cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo đen trên đầu gối của Lưu Tầm thấm ướt vài giọt nước, tạo thành những chấm đen nhỏ. Một lúc lâu sau, Lưu Tầm mới điều hòa hô hấp, bình tĩnh nói : "Trước khi hôn mê, nàng còn nói với ta, không phải nàng không muốn cứu, mà thực sự không thể cứu được, bước đi trên con đường trở thành đế vương, vốn dĩ gian khổ và cô độc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau