Chương 9:
"An tiểu tử, nếu ngươi có ý tưởng gì cũng có thể nói ra nghe thử." Đường Diệu Huy nhìn đứa nhỏ không có song thân làm chỗ dựa, trong lòng cũng là không đành lòng.
Tống Duy An ho khan vài tiếng, nhưng bàn tính trong đầu lại đánh đến vang dội, qua một hồi lâu mới mở miệng, "Nếu đã muốn đem nhị phòng phân ra, vậy của hồi môn lúc trước của cha ta có phải cũng thuộc về ta hay không?"
Sau khi sư phó của Tống Vĩnh Cường qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình tiểu song nhi, tương đương với việc tiền để dành cả đời của sư phó hắn đều đi theo song nhi cùng nhau gả vào nhà họ Tống, chuyện này lúc ấy ở trong thôn cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu, Tống lão bà lại lấy lý do không có phân gia, liền đem toàn bộ của hồi môn đều thu lại.
Chẳng qua thứ mà Tống Duy An thật sự thèm muốn chính là một ngọn núi trong đó, của hồi môn chỉ là cái cớ mà thôi, Tống Duy An cũng không trông cậy có thể lấy lại được những thứ khác, nhưng đỉnh núi kia hắn nhất định phải lấy lại cho được, ông ngoại của Tống Vệ An là một người si mê trà, trước kia vừa đến lúc thanh nhàn liền thích ra ngoài tìm kiếm các loại trà mà mình không có về trồng, về sau, Tống Vĩnh Cường cũng kế thừa sở thích sưu tầm trà của ông.
Nếu như ký ức của Tống Vệ An không có sai, trên núi còn có vài cây Bạch trà nổi tiếng, người trong thôn chỉ nhận biết trà xanh bình thường, đương nhiên không biết giá trị của ngọn núi kia.
"Ngươi còn muốn lấy đồ vật sao, không có cửa đâu." Quả nhiên ssu khi Tống lão bà nghe xong Tống Duy An nói, cả người xém chút nữa tức muốn dậm chân, nhìn thấy tộc lão cùng thôn trưởng đều nhìn bà, mới mở miệng nói, "Mày cho rằng của hồi môn của cha mày có bao nhiêu chứ, lúc trước hắn mang thai cũng đã ăn rất nhiều thứ tốt, hơn nữa, còn dùng trên người tên khốn như mày nhiều năm như vậy, nơi nào còn thứ gì dư lại."
"Quả nhiên mày cũng là thứ ăn cháu đá bát giống cha mày, cũng giống phụ thân mày không tim không phổi, nhà họ Tống nuôi mày nhiều năm như vậy, mày còn có mặt mũi mở miệng đòi đồ vật à, hiện tại căn nhà ở thôn nam tao cũng không muốn cho mày, bây giờ mày mau cút ra ngoài cho tao." Tống lão bà vừa nghĩ tới muốn chia đồ vật cho Tang Môn Tinh, liền cảm thấy khó chịu hơn cả bị cắt trúng thịt.
Hôm nay hàng xóm láng giềng nhìn thấy tộc lão cùng thôn trưởng đi vào nhà họ Tống, đã sớm dựng lỗ tai lắng nghe, lúc này nghe thấy giọng nói cuồng loạn của Tống lão bà, liền nhịn không được phải đến trước cửa nhà họ Tống xem coi đã xảy ra chuyện gì.
Tống Duy An ho khan vài tiếng, nhưng bàn tính trong đầu lại đánh đến vang dội, qua một hồi lâu mới mở miệng, "Nếu đã muốn đem nhị phòng phân ra, vậy của hồi môn lúc trước của cha ta có phải cũng thuộc về ta hay không?"
Sau khi sư phó của Tống Vĩnh Cường qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình tiểu song nhi, tương đương với việc tiền để dành cả đời của sư phó hắn đều đi theo song nhi cùng nhau gả vào nhà họ Tống, chuyện này lúc ấy ở trong thôn cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu, Tống lão bà lại lấy lý do không có phân gia, liền đem toàn bộ của hồi môn đều thu lại.
Chẳng qua thứ mà Tống Duy An thật sự thèm muốn chính là một ngọn núi trong đó, của hồi môn chỉ là cái cớ mà thôi, Tống Duy An cũng không trông cậy có thể lấy lại được những thứ khác, nhưng đỉnh núi kia hắn nhất định phải lấy lại cho được, ông ngoại của Tống Vệ An là một người si mê trà, trước kia vừa đến lúc thanh nhàn liền thích ra ngoài tìm kiếm các loại trà mà mình không có về trồng, về sau, Tống Vĩnh Cường cũng kế thừa sở thích sưu tầm trà của ông.
Nếu như ký ức của Tống Vệ An không có sai, trên núi còn có vài cây Bạch trà nổi tiếng, người trong thôn chỉ nhận biết trà xanh bình thường, đương nhiên không biết giá trị của ngọn núi kia.
"Ngươi còn muốn lấy đồ vật sao, không có cửa đâu." Quả nhiên ssu khi Tống lão bà nghe xong Tống Duy An nói, cả người xém chút nữa tức muốn dậm chân, nhìn thấy tộc lão cùng thôn trưởng đều nhìn bà, mới mở miệng nói, "Mày cho rằng của hồi môn của cha mày có bao nhiêu chứ, lúc trước hắn mang thai cũng đã ăn rất nhiều thứ tốt, hơn nữa, còn dùng trên người tên khốn như mày nhiều năm như vậy, nơi nào còn thứ gì dư lại."
"Quả nhiên mày cũng là thứ ăn cháu đá bát giống cha mày, cũng giống phụ thân mày không tim không phổi, nhà họ Tống nuôi mày nhiều năm như vậy, mày còn có mặt mũi mở miệng đòi đồ vật à, hiện tại căn nhà ở thôn nam tao cũng không muốn cho mày, bây giờ mày mau cút ra ngoài cho tao." Tống lão bà vừa nghĩ tới muốn chia đồ vật cho Tang Môn Tinh, liền cảm thấy khó chịu hơn cả bị cắt trúng thịt.
Hôm nay hàng xóm láng giềng nhìn thấy tộc lão cùng thôn trưởng đi vào nhà họ Tống, đã sớm dựng lỗ tai lắng nghe, lúc này nghe thấy giọng nói cuồng loạn của Tống lão bà, liền nhịn không được phải đến trước cửa nhà họ Tống xem coi đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất