Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 11:
Khi Liễu Tô vừa bước vào chợ giao dịch lớn, cô không vội vàng đến gian hàng của mình, cô muốn đi dạo một vòng, xem giá cả hôm nay thế nào, khi đã nắm rõ tình hình, cô xem giá bán rau củ rồi chọn một mức giá ở giữa.
Hôm nay Liễu Tô không có nhiều thời gian, sau khi cô đổi điểm tích lũy xong còn phải đi mua một cái lều, bởi vì ở lãnh địa của cô không có chỗ ở, không mua lều vải thì cô phải ngủ ngoài trời.
Vì vậy một cái lều là rất cần thiết, ít nhất phải có tác dụng che mưa chắn gió.
Container cũng là một lựa chọn tốt nhưng Liễu Tô không có nhiều điểm tích lũy như vậy, mà nông trường của cô lại ở xa, thuê dị năng giả hệ Không Gian vận chuyển cũng không rẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định mua lều cho tiết kiệm.
Container thì đợi sau này có cơ hội rồi mua, từ từ cũng được.
Quan sát một lúc, Liễu Tô phát hiện giá cả thị trường hôm nay cũng tương tự như mọi ngày, rau củ khá rẻ, tám lạng chỉ hơn 50 điểm tích lũy một chút, phần lớn là những loại dễ trồng như cải trắng, rau bó xôi, hẹ...
Phỏng chừng cũng là do dị năng giả hệ Mộc tự trồng ở nhà rồi mang ra bán để kiếm thêm thu nhập. Chỉ có một quầy bán thịt, thịt heo biến dị, tám lạng giá 500 điểm tích lũy.
Ở khu chợ này, đơn vị lớn nhất là tám lạng, bởi vì giá cả đắt đỏ mọi người mua không nỗi. Vả lại, hiện tại mọi người sẽ không lãng phí đồ ăn, ngay cả rễ rau cũng là đồ tốt, mang về rửa sạch sẽ là ăn hết.
Trái cây thuộc loại mặt hàng xa xỉ này nên rất ít người bán, tổng cộng chỉ có ba người, hai người bán cà chua, một người bán dâu tây. Dưới sự chăm sóc đặc biệt của dị năng giả hệ Mộc, một vài thực vật có thể sống sót mà bỏ qua yếu tố mùa vụ, coi như là cho mọi người một con đường sống.
Trái cây đều được bán theo quả, cà chua có thể ăn liền được xếp vào loại trái cây, một quả bán 60 điểm tích lũy, không lớn, khoảng ba lạng.
Xem đến đây, trong lòng Liễu Tô đã có tính toán, cô sẽ không bán quá rẻ, như vậy sẽ không chỉ náo loạn thị trường, gây ra mâu thuẫn mà còn khiến người khác nghi ngờ.
Giá cả bây giờ cũng không chênh bao nhiêu, bán rẻ quá chắc chắn có vấn đề, ai mà chả thích nhiều điểm tích lũy chứ.
Liễu Tô ngẫm nghĩ một hồi cũng quyết định bán 60 điểm tích lũy một quả, dù sao nhìn bằng mắt thường cũng thấy cà chua của cô to hơn hẳn chỗ kia, hơn nữa quả nào quả nấy đều căng mọng, nhìn là thấy ngon miệng rồi.
Đến gian hàng của mình, Liễu Tô lấy một tấm vải trải xuống đất, tránh để cà chua dính đất, đây là hàng xa xỉ đấy, xứng đáng được đối đãi như vậy.
Liễu Tô xếp cà chua ngay ngắn, cô phủi sơ mặt đất rồi ngồi xuống, bây giờ trên đất cũng chẳng còn rác rưởi gì ngoài trừ cát bụi.
Thời buổi này đến cả rau thối cũng là đồ tốt, lấy đâu ra rác rưởi chứ, chai nhựa thì đã bị người ta nhặt sạch từ mười năm trước rồi.
Cô vừa bày hàng xong đã có người đến hỏi giá. Là một bác gái, ăn mặc có vẻ khá giả, quần áo tuy cũ nhưng ít ra không có miếng vá nào.
"Ồ, cà chua của cô trông ngon ghê, bán thế nào đây?"
"60 điểm tích lũy một quả, cà chua của tôi không nhỏ, một quả gần tám lạng, chỉ được nhìn thôi, không được sờ đâu đấy."
Bác gái đang định đưa tay ra sờ nghe vậy bèn ngượng ngùng rụt tay lại.
Người dám bán trái cây ở đây tệ nhất cũng là dị năng giả hệ Mộc, người bình thường như bác ta không thể chọc vào. Mấy năm nay thiên tai xảy ra, những người nóng tính đều chết gần hết, những người còn sống đều là người biết điều.
Bác gái càng nhìn cà chua càng thích, hôm nay bác ta đã đi dạo chợ mấy vòng rồi, biết chỗ kia cũng có người bán cà chua. Tuy cũng 60 điểm tích lũy một quả nhưng nhìn nhỏ hơn hẳn, rõ ràng là mua ở đây có lợi hơn.
Song giá vẫn đắt quá, 60 điểm tích lũy đủ cho gia đình năm người ăn một ngày rồi. Nghĩ đến đây, lòng bác gái lại thấy xót xa.
Nhưng rồi lại nghĩ hôm nay là sinh nhật cháu trai, sáng nay bác gái đã hứa với nó là tối nay sẽ cho nó ăn cà chua, nó đã mong chờ cả ngày rồi. Bây giờ đã xế chiều, rõ ràng không còn chỗ nào bán hợp lý hơn, thôi thì mua ở đây vậy.
Nghĩ vậy, bác gái liền lấy thẻ tích điểm ra định trả tiền.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đi tới, quần áo ăn mặc rõ ràng sang trọng hơn bác gái nhiều.
"Cà chua nhiêu tiền một quả vậy?"
"60 điểm một quả, không được sờ, muốn mua quả nào thì nói tôi lấy cho."
"Được, cho tôi hai quả, cà chua của cô to đấy."
"Đúng vậy, cà chua của tôi to, hai quả được cả nửa ký đấy." Liễu Tô nói xong liền lấy thẻ tích điểm ra quẹt.
Hôm nay Liễu Tô không có nhiều thời gian, sau khi cô đổi điểm tích lũy xong còn phải đi mua một cái lều, bởi vì ở lãnh địa của cô không có chỗ ở, không mua lều vải thì cô phải ngủ ngoài trời.
Vì vậy một cái lều là rất cần thiết, ít nhất phải có tác dụng che mưa chắn gió.
Container cũng là một lựa chọn tốt nhưng Liễu Tô không có nhiều điểm tích lũy như vậy, mà nông trường của cô lại ở xa, thuê dị năng giả hệ Không Gian vận chuyển cũng không rẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định mua lều cho tiết kiệm.
Container thì đợi sau này có cơ hội rồi mua, từ từ cũng được.
Quan sát một lúc, Liễu Tô phát hiện giá cả thị trường hôm nay cũng tương tự như mọi ngày, rau củ khá rẻ, tám lạng chỉ hơn 50 điểm tích lũy một chút, phần lớn là những loại dễ trồng như cải trắng, rau bó xôi, hẹ...
Phỏng chừng cũng là do dị năng giả hệ Mộc tự trồng ở nhà rồi mang ra bán để kiếm thêm thu nhập. Chỉ có một quầy bán thịt, thịt heo biến dị, tám lạng giá 500 điểm tích lũy.
Ở khu chợ này, đơn vị lớn nhất là tám lạng, bởi vì giá cả đắt đỏ mọi người mua không nỗi. Vả lại, hiện tại mọi người sẽ không lãng phí đồ ăn, ngay cả rễ rau cũng là đồ tốt, mang về rửa sạch sẽ là ăn hết.
Trái cây thuộc loại mặt hàng xa xỉ này nên rất ít người bán, tổng cộng chỉ có ba người, hai người bán cà chua, một người bán dâu tây. Dưới sự chăm sóc đặc biệt của dị năng giả hệ Mộc, một vài thực vật có thể sống sót mà bỏ qua yếu tố mùa vụ, coi như là cho mọi người một con đường sống.
Trái cây đều được bán theo quả, cà chua có thể ăn liền được xếp vào loại trái cây, một quả bán 60 điểm tích lũy, không lớn, khoảng ba lạng.
Xem đến đây, trong lòng Liễu Tô đã có tính toán, cô sẽ không bán quá rẻ, như vậy sẽ không chỉ náo loạn thị trường, gây ra mâu thuẫn mà còn khiến người khác nghi ngờ.
Giá cả bây giờ cũng không chênh bao nhiêu, bán rẻ quá chắc chắn có vấn đề, ai mà chả thích nhiều điểm tích lũy chứ.
Liễu Tô ngẫm nghĩ một hồi cũng quyết định bán 60 điểm tích lũy một quả, dù sao nhìn bằng mắt thường cũng thấy cà chua của cô to hơn hẳn chỗ kia, hơn nữa quả nào quả nấy đều căng mọng, nhìn là thấy ngon miệng rồi.
Đến gian hàng của mình, Liễu Tô lấy một tấm vải trải xuống đất, tránh để cà chua dính đất, đây là hàng xa xỉ đấy, xứng đáng được đối đãi như vậy.
Liễu Tô xếp cà chua ngay ngắn, cô phủi sơ mặt đất rồi ngồi xuống, bây giờ trên đất cũng chẳng còn rác rưởi gì ngoài trừ cát bụi.
Thời buổi này đến cả rau thối cũng là đồ tốt, lấy đâu ra rác rưởi chứ, chai nhựa thì đã bị người ta nhặt sạch từ mười năm trước rồi.
Cô vừa bày hàng xong đã có người đến hỏi giá. Là một bác gái, ăn mặc có vẻ khá giả, quần áo tuy cũ nhưng ít ra không có miếng vá nào.
"Ồ, cà chua của cô trông ngon ghê, bán thế nào đây?"
"60 điểm tích lũy một quả, cà chua của tôi không nhỏ, một quả gần tám lạng, chỉ được nhìn thôi, không được sờ đâu đấy."
Bác gái đang định đưa tay ra sờ nghe vậy bèn ngượng ngùng rụt tay lại.
Người dám bán trái cây ở đây tệ nhất cũng là dị năng giả hệ Mộc, người bình thường như bác ta không thể chọc vào. Mấy năm nay thiên tai xảy ra, những người nóng tính đều chết gần hết, những người còn sống đều là người biết điều.
Bác gái càng nhìn cà chua càng thích, hôm nay bác ta đã đi dạo chợ mấy vòng rồi, biết chỗ kia cũng có người bán cà chua. Tuy cũng 60 điểm tích lũy một quả nhưng nhìn nhỏ hơn hẳn, rõ ràng là mua ở đây có lợi hơn.
Song giá vẫn đắt quá, 60 điểm tích lũy đủ cho gia đình năm người ăn một ngày rồi. Nghĩ đến đây, lòng bác gái lại thấy xót xa.
Nhưng rồi lại nghĩ hôm nay là sinh nhật cháu trai, sáng nay bác gái đã hứa với nó là tối nay sẽ cho nó ăn cà chua, nó đã mong chờ cả ngày rồi. Bây giờ đã xế chiều, rõ ràng không còn chỗ nào bán hợp lý hơn, thôi thì mua ở đây vậy.
Nghĩ vậy, bác gái liền lấy thẻ tích điểm ra định trả tiền.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đi tới, quần áo ăn mặc rõ ràng sang trọng hơn bác gái nhiều.
"Cà chua nhiêu tiền một quả vậy?"
"60 điểm một quả, không được sờ, muốn mua quả nào thì nói tôi lấy cho."
"Được, cho tôi hai quả, cà chua của cô to đấy."
"Đúng vậy, cà chua của tôi to, hai quả được cả nửa ký đấy." Liễu Tô nói xong liền lấy thẻ tích điểm ra quẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất