Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh

Chương 66: Thật Sự Ngây Thơ.

Trước Sau
"ầm ầm" một tiếng, Niên Sơ Đồng điều khiển một kích lệch khỏi người sói, rơi xuống dòng suối.

Màn nước cao hơn mười thước bị đánh bật lên, lại ầm ầm rơi xuống.

Truyện được đăng tại…… d truyen chấm com…..

Hai chân cô hạ xuống đất, nhìn về phía người sói ngây thơ đối diện hỏi: "Vì sao không đi?"

Người sói che miệng mình lại, lắc đầu mãnh liệt.

"Không thể nói! Không thể nói!"

Lạy ông tôi ở bụi này, đây không phải nói, rõ ràng cho người khác biết, hắn có dụng tâm khác sao.

Khóe miệng Niên Sơ Đồng một bên nhướng lên, vẫy tay với người sói nói: "Ăn xong cái này, là có thể ở lại."

Lúc này ở trong tay cô, xuất hiện một hạt đậu phộng lớn nhỏ, đủ loại màu sắc, nước ngưng tụ mà không tan, run run rẩy rẩy, nhưng vừa nhìn là đã biết, đây không phải là thứ tốt đẹp gì.

Người sói tiến lên, hỏi một câu: "Có ngon không?"

Nhưng hắn cũng không đợi Niên Sơ Đồng trả lời, thống khoái ăn xuống, còn cẩn thận đánh giá.

"Còn nữa không? Tôi ăn không có no."

Niên Sơ Đồng nhận ra, người sói này, rốt cuộc là ngốc thật hay là giả vờ ngây thơ đây?

Tạm thời nhìn không ra, nhưng nếu là giả bộ, hy vọng hắn có thể giả bộ, cho đến khi cô hài lòng mới thôi.

"Tên anh là gì?" Niên Sơ Đồng mở miệng hỏi.

Đôi mắt của người sói đột nhiên tỏa sáng, vỗ ngực của mình và nói, "Tôi gọi là Ha Ha. Chỉ huy nhà tôi đặt đấy. "

Ha Ha? Husky?

"Dễ nghe không! Có phải đặc biệt dễ nghe không, mỗi khi mọi người nghe được tên tôi, họ sẽ cười, chắc chắn là ghen tị với tôi rồi. "



"Ha Ha... Dễ nghe." Niên Sơ Đồng vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng Ngõa Lịch la hét.

"Cô Niên Sơ Đồng, Tiểu Hà rốt cục cũng sắp chết rồi."

Niên Sơ Đồng vội vàng xoay người, phát hiện phó Vân Hà trên mặt đất sắc mặt tái nhợt như tuyết, hô hấp khó khăn, đúng là một bộ dáng, muốn chia tay với nhân gian.

"Này, ma ốm! Anh đã hứa với tôi sẽ livestream mà, bây giờ vẫn chưa làm được! Nếu anh chết, tôi sẽ phải lột da anh rồi khoác lên người Ngõa Lịch đấy."

Phó Vân Hà có sợ hãi hay không thì không biết, nhưng Ngõa Lịch quả thực rất sợ hãi.

Ngõa Lịch lần đầu tiên nâng Phó Vân Hà dậy, một ngón tay phát ra dòng điện, ở trung tâm trái tim Phó Vân Hà tiến hành sơ cứu.

"Tiểu Hà, không được chết."

"Ngõa Lịch không muốn trở nên xấu xí như bạn."

Phó Vân Hà đang chậm rãi giảm bớt đau đớn, đầu tiên là bị lời nói của Niên Sơ Đồng làm cho sợ tới mức nhảy dựng lên, lại bị lời nói của Ngõa Lịch làm cho tức giận.

Đều vì ai chứ?

Không thể cứu người xong hẵng nói sao?

Niên Sơ Đồng ngồi xổm bên cạnh Phó Vân Hà, nhìn Ngõa Lịch cứu phó Vân Hà, còn nhàn rỗi khen ngợi nói: "Ngõa Lịch hiểu rất nhiều."

Ngõa Lịch đang cứu người, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, bắt đầu khoe khoang.

"Ngõa Lịch"

"Dừng lại, cứu người!"

Niên Sơ Đồng nhìn Ngõa Lịch mà bất đắc dĩ, dùng một ánh mắt đánh tới, nên thành thật một chút đi.

Ngõa Lịch mặc dù rất độc miệng, nhưng năng lực nhận biết, cũng phản ứng rất nhanh.

"Nữ nhân này làm sao vậy?"



Sói Ha Ha cũng đi tới đây, ở bên cạnh Phó Vân Hà ngồi xổm xuống.

"Tiểu Hà là giống đực, cũng chính là nam nhân." Ngõa Lịch đang cứu người, ít nhiều có chút không đồng ý nói.

"Đàn ông? Không thể nào?" Ha Ha làm ra một động tác mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hắn thế nhưng vươn ra một ngón tay, xác nhận một chút giới tính Phó Vân Hà.

"Thật sự là nam nhân? Nhưng tại sao hắn lại có một gương mặt xinh đẹp tới như vậy, chỉ huy chúng tôi không thích nhất, chính là khuôn mặt này."

Chỉ huy không thích, tôi cũng không thích!

Phó Vân Hà suy yếu, giờ khắc này, đang vô cùng, muốn thật sự chết đi.

Đám người này, thật sự đang muốn cứu người sao?

Một Niên Sơ Đồng đang xem náo nhiệt.

Một Ngõa Lịch độc miệng, lắm chuyện đang hồi sức tim phổi.

Một người lại sờ cái kia của mình, con sói ngốc Ha Ha.

Hắn thật sự, hao phí tinh thần lực thật mà vất vả lắm mới tích góp được, để chuyền lại lời, đáng đời hắn bị Niên Sơ Đồng đánh chết!

Phó Vân Hà rốt cục giảm bớt không ít, chậm rãi mở mắt ra nói: "Tôi còn tốt lắm. "

"Tôi đi làm đây! Ha Ha theo tôi!" Niên Sơ Đồng đứng dậy bỏ đi, không chút lưu luyến.

Ngõa Lịch càng dứt khoát hơn, thu hồi ngón tay của mình: "May mắn là bạn vẫn còn sống, bằng không Ngõa Lịch phải mang cái bộ da xấu xí của bạn, sẽ không còn ai thích Ngõa Lịch nữa, như vậy sẽ không thể hoàn thành được, sứ mệnh kéo dài tộc cơ giới. "

"Nói đúng lắm! Hắn nhìn như thế nào cũng sắp không xong vậy. "

Không xong giờ? Không xong ở đâu? Anh nói rõ coi?

Phó Vân Hà liếc mắt một cái, ánh mắt u ám nhìn Ha Ha .

(Chương này kết thúc)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau