Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh
Chương 93: Người Đến
Trong mắt Phó Vân Hà, Niên Sơ Đồng còn chưa dứt lời, Ha Ha đã xoay người chạy như bay tới.
Tựa hồ đã thành vòng cung phản xạ, vừa hô tên, Ha Ha liền tới.
"Uống gì? Cô uống gì vậy? "Ha Ha ở ngoài phòng bếp đi vòng quanh, cổ không ngừng thăm dò vào trong, mũi co rút.
"Uống cái này." Niên Sơ Đồng đặt một ly nước đường mạch nha vào tay Ha Ha.
Ha Ha cũng mặc kệ là cái gì, theo hắn thấy, chỉ huy nói nghe Niên Sơ Đồng nói, như vậy Niên Sơ Đồng chính là người tốt.
Những gì người tốt cho, chắc chắn là tốt.
"Ực ực."
Ha Ha lúc đầu là một ngụm lớn uống, sau đó là đổ.
Niên Sơ Đồng cảm giác được một ly nước kia, bị Ha Ha ném thẳng vào cổ họng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Uống xong Ha Ha còn chép miệng, ngây thơ ngây ngô cười to, răng hàm sau đều có thể nhìn thấy.
"Ngọt quá!"
Uống xong, Ha Ha cũng không lưu luyến, buông ly xuống lại đi làm.
Hôm nay hắn chắc chắn có thể làm một đêm!
Niên Sơ Đồng nhìn Ha Ha, ngược lại cảm thấy cũng rất tốt. Ha Ha chắc chắn sống rất hạnh phúc.
Bởi vì hắn cầu rất ít, chỉ một chút đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Niên Sơ Đồng vừa chuẩn bị xoay người ngồi xuống, nhưng mông còn chưa đụng phải băng ghế, cô lập tức đứng lên.
Cả người có chút đề phòng, linh lực cuồn cuộn, khí thế tăng lên.
Phó Vân Hà vừa mới thêm xong một muỗng xi-rô mạch nha, linh mẫn cảm giác được biến hóa của Niên Sơ Đồng, hắn buông đồ xuống, nhìn về phía Niên Sơ Đồng.
"Có người tới."
Một câu người tới, Phó Vân Hà đi theo phía sau Niên Sơ Đồng, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn lên bầu trời.
Cùng lúc đó, Ngõa Lịch và Ha Ha cũng đi tới, nhưng Ngõa Lịch trốn sau lưng Niên Sơ Đồng, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có đứng sau Niên Sơ Đồng mới là an toàn nhất.
Nhưng Ha Ha thì khác, hắn đao to búa lớn duỗi cánh tay ra, chắn ở phía trước Niên Sơ Đồng.
Chỉ huy nói nghe lời Niên Sơ Đồng, cho nên phải bảo vệ tốt cho Niên Sơ Đồng, bằng không Ha Ha nghe lời ai.
Trên bầu trời, một chấm tròn càng ngày càng gần, mọi người cũng đều thấy rõ một chút, là một cái máy bay hình quả trứng.
Máy bay có chút phiêu phiêu rơi xuống trước nhà gỗ, cửa chạm một cái mở ra.
Một.
Hai.
Ba?
Bốn người? Năm người?
Rõ ràng là máy bay của hai người, lúc này tổng cộng có năm người.
Hai người lớn, ba đứa con.
Hai người lớn, hai trai và một gái.
Tiêu chuẩn thống nhất duy nhất của bọn họ, áo rách, đầu bù tóc rối, trong khe móng tay đều là bùn đất tối màu. Giày trên bàn chân, không nứt thì cũng để lộ ngón tay.
Niên Sơ Đồng đẩy Ha Ha bên cạnh ra, nhẹ nhàng đẩy, không nhúc nhích. Cô vỗ vỗ bả vai Ha Ha nói: "Không sao, chắc là đến tuyển dụng."
Ha Ha cẩn thận xem xét một chút, đánh không lại chính mình.
Thif mới tránh ra.
Niên Sơ Đồng tiến lên vài bước, người đàn ông đối diện cũng tiến lên một bước, cách khoảng cách hai thước mới mở miệng.
"Xin chào, chúng tôi đã nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng, nói rằng bao ăn bao ở, chúng tôi đến đây…."
Nam tử có chút quẫn bách cuộn mình lộ ra ngón chân, bàn tay nứt nẻ không ngừng vuốt ve góc áo của mình.
Gia đình họ trước đây sống trong một hành tinh rác, cuộc sống cay đắng không thể tả.
Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng lao động, chỉ vì phía trên không hạn chế tuyển công nhân, hắn mới động tâm.
Bởi vì các công việc khác, tất cả đều được viết rõ ràng, không tuyển những người ở hành tinh rác đi ra.
Về phần lời quảng cáo của Niên Sơ Đồng, hắn không bỏ qua.
Hoặc là nói, hắn ôm ấp rồi hạ quyết tâm, dù sao cũng đã nghèo túng rồi, còn có thể so với hành tinh rác kém hơn sao?
Hắn cầm tất cả tiền tiết kiệm mấy năm nay tích góp lại, gom đủ vé xe một chiều, còn có một chuyến phi hành một chiều, đi tới tinh cầu này, lam tinh.
Tìm kiếm một tia hy vọng.
(Chương này kết thúc)
Tựa hồ đã thành vòng cung phản xạ, vừa hô tên, Ha Ha liền tới.
"Uống gì? Cô uống gì vậy? "Ha Ha ở ngoài phòng bếp đi vòng quanh, cổ không ngừng thăm dò vào trong, mũi co rút.
"Uống cái này." Niên Sơ Đồng đặt một ly nước đường mạch nha vào tay Ha Ha.
Ha Ha cũng mặc kệ là cái gì, theo hắn thấy, chỉ huy nói nghe Niên Sơ Đồng nói, như vậy Niên Sơ Đồng chính là người tốt.
Những gì người tốt cho, chắc chắn là tốt.
"Ực ực."
Ha Ha lúc đầu là một ngụm lớn uống, sau đó là đổ.
Niên Sơ Đồng cảm giác được một ly nước kia, bị Ha Ha ném thẳng vào cổ họng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Uống xong Ha Ha còn chép miệng, ngây thơ ngây ngô cười to, răng hàm sau đều có thể nhìn thấy.
"Ngọt quá!"
Uống xong, Ha Ha cũng không lưu luyến, buông ly xuống lại đi làm.
Hôm nay hắn chắc chắn có thể làm một đêm!
Niên Sơ Đồng nhìn Ha Ha, ngược lại cảm thấy cũng rất tốt. Ha Ha chắc chắn sống rất hạnh phúc.
Bởi vì hắn cầu rất ít, chỉ một chút đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Niên Sơ Đồng vừa chuẩn bị xoay người ngồi xuống, nhưng mông còn chưa đụng phải băng ghế, cô lập tức đứng lên.
Cả người có chút đề phòng, linh lực cuồn cuộn, khí thế tăng lên.
Phó Vân Hà vừa mới thêm xong một muỗng xi-rô mạch nha, linh mẫn cảm giác được biến hóa của Niên Sơ Đồng, hắn buông đồ xuống, nhìn về phía Niên Sơ Đồng.
"Có người tới."
Một câu người tới, Phó Vân Hà đi theo phía sau Niên Sơ Đồng, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn lên bầu trời.
Cùng lúc đó, Ngõa Lịch và Ha Ha cũng đi tới, nhưng Ngõa Lịch trốn sau lưng Niên Sơ Đồng, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có đứng sau Niên Sơ Đồng mới là an toàn nhất.
Nhưng Ha Ha thì khác, hắn đao to búa lớn duỗi cánh tay ra, chắn ở phía trước Niên Sơ Đồng.
Chỉ huy nói nghe lời Niên Sơ Đồng, cho nên phải bảo vệ tốt cho Niên Sơ Đồng, bằng không Ha Ha nghe lời ai.
Trên bầu trời, một chấm tròn càng ngày càng gần, mọi người cũng đều thấy rõ một chút, là một cái máy bay hình quả trứng.
Máy bay có chút phiêu phiêu rơi xuống trước nhà gỗ, cửa chạm một cái mở ra.
Một.
Hai.
Ba?
Bốn người? Năm người?
Rõ ràng là máy bay của hai người, lúc này tổng cộng có năm người.
Hai người lớn, ba đứa con.
Hai người lớn, hai trai và một gái.
Tiêu chuẩn thống nhất duy nhất của bọn họ, áo rách, đầu bù tóc rối, trong khe móng tay đều là bùn đất tối màu. Giày trên bàn chân, không nứt thì cũng để lộ ngón tay.
Niên Sơ Đồng đẩy Ha Ha bên cạnh ra, nhẹ nhàng đẩy, không nhúc nhích. Cô vỗ vỗ bả vai Ha Ha nói: "Không sao, chắc là đến tuyển dụng."
Ha Ha cẩn thận xem xét một chút, đánh không lại chính mình.
Thif mới tránh ra.
Niên Sơ Đồng tiến lên vài bước, người đàn ông đối diện cũng tiến lên một bước, cách khoảng cách hai thước mới mở miệng.
"Xin chào, chúng tôi đã nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng, nói rằng bao ăn bao ở, chúng tôi đến đây…."
Nam tử có chút quẫn bách cuộn mình lộ ra ngón chân, bàn tay nứt nẻ không ngừng vuốt ve góc áo của mình.
Gia đình họ trước đây sống trong một hành tinh rác, cuộc sống cay đắng không thể tả.
Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng lao động, chỉ vì phía trên không hạn chế tuyển công nhân, hắn mới động tâm.
Bởi vì các công việc khác, tất cả đều được viết rõ ràng, không tuyển những người ở hành tinh rác đi ra.
Về phần lời quảng cáo của Niên Sơ Đồng, hắn không bỏ qua.
Hoặc là nói, hắn ôm ấp rồi hạ quyết tâm, dù sao cũng đã nghèo túng rồi, còn có thể so với hành tinh rác kém hơn sao?
Hắn cầm tất cả tiền tiết kiệm mấy năm nay tích góp lại, gom đủ vé xe một chiều, còn có một chuyến phi hành một chiều, đi tới tinh cầu này, lam tinh.
Tìm kiếm một tia hy vọng.
(Chương này kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất