Chương 25: chương 25
“Người của thôn đó bắt đầu đến tỉnh khác để bắt cóc phụ nữ, giết rồi đem đi làm minh hôn, đây chính là một vụ mua bán không cần vốn.”
Trong lòng Đường Điềm chợt lạnh ngắt, “Không có ai báo cảnh sát sao? Đây là cố ý giết người mà.”
Vương Lệ bật cười, “Ôi, chị cũng là nghe nói thôi. Chị không có làm loại chuyện này, nhưng hiện tại cũng không thể đặt nó lên bàn cân được, nếu thiệt thì mọi người đều phải chịu thiệt. Người trong cùng một giới cả, chẳng ai quản nhiều đâu.”
Đường Điềm không nói gì, đôi mắt đen như mực nhìn bà chằm chằm không chớp mắt, con ngươi trắng nhợt vô cớ khiến lòng người thấy lạnh lẽo.
Vương Lệ ngồi nhích ra sau, “Ai da, nói chuyện này với em để làm gì cơ chứ. Dù sao em cũng yên tâm đi, chị sẽ không hại người đâu. Em cũng đừng nóng vội, cứ ở đây đi. Đúng rồi, vừa rồi chị nhận được điện thoại của ông chủ Trần nói ngày mai là bảy ngày cuối[2] của đại thiếu gia, cả nhà đều sẽ trở về đốt giấy cho cậu ấy. Ông ấy cũng muốn gặp em một lần.”
[2] Tính từ ngày mất của người quá cố, cứ bảy ngày sẽ tổ chức đốt giấy tưởng niệm, tổng cộng là 7 lần, đây lad lần đốt giấy cuối cùng.
Nói xong lời này, Vương Lệ cảm thấy ở lại lâu không được tự nhiên nên vội vàng rời đi.
Đường Điềm nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến những lời mà Vương Lệ nói, “Để minh hôn mà đào mồ quật thi, bắt giết người sống, vì tiền đám người này đúng là cái gì cũng làm được.”
Sau đấy lại nghĩ tới nhiệm vụ, xem ra kết minh hôn lúc còn sống thất bại rồi.
Cô buồn rầu nghĩ, tiếp theo nên làm thế nào đây.
Mơ mơ màng màng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng la hét, “Ai da, buổi tối còn nói chuyện rôm rả, sao bây giờ nói đi là đi thế này.”
Đường Điềm phát hiện thân thể lại trở nên lạnh băng cứng đờ, cô không thể động đậy, lần này đến cả mắt cũng không mở ra được.
Bên cạnh có người khóc thút thít có người nói chuyện, mồm năm miệng mười, “Thật sự không còn hơi thở nữa, thân thể cũng lạnh rồi.”
“Ông chủ Trần vừa mới xuống máy bay, thật trùng hợp…”
Đường Điềm tức khắc cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rõ ràng còn có ý thức, vô cùng tỉnh táo!
Cô dùng hết sức bình sinh muốn cử động nhưng thân thể lại như hoàn toàn không phải của mình, nhắm nghiền hai mắt nên cũng chẳng nhìn thấy gì, cô chỉ cảm thấy bản thân bị người ta quay qua quay lại mặc hỉ phục, đội mành lên đầu rồi lại để cô tiếp tục nằm.
Đồ mai táng đã chuẩn bị xong từ lâu, tiếng kèn sona vui mừng lảnh lót réo rắt mà thê lương, buồn thảm.
Đường Điềm ngẩn ra, trong đầu mơ hồ, nhất thời nghĩ mình chết thật rồi sao? Nhưng ý thức vẫn còn đây, chẳng lẽ cô cũng biến thành quỷ rồi sao.
“Giờ lành đã đến!”
Có người cất cao giọng nói, cô bị người nâng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.
“Cô gái, mời đi bên này, cẩn thận ngạch cửa.” Bên tai có người nói, giọng nói sắc bén tựa như mũi nhọn khoan vào đầu, Đường Điềm bị đau mà thoáng chốc liền tỉnh táo, cô như bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, khắp người đều lạnh toát.
Không đúng, nếu đã chết thì cô bước đi kiểu gì?
Cô bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Lúc này, mí mắt nặng trĩu như rót chì, cô cố sức cử động, cuối cùng cũng mở ra được một chút khe hở, chỉ có thể nhìn thấy bản thân đang mang một đôi giày thêu, mũi chân nhấc lên, cả người trôi nổi bị người vây quanh đưa về phía cửa.
Không biết lều tang đã được dựng lên trong sân từ khi nào, chữ tang thật lớn màu đen in trên tấm vải trắng tung bay, một cái quan tài đặt ở chính giữa, trái cây đặt trước tế đàn, tiền giấy bị đốt bay mịt mù khói bụi, ở trên bàn tế đàn đặt tấm di ảnh trắng đen.
Cô gái mặc hỉ phục, bị người dìu bước qua ngạch cửa — chẳng qua xung quanh cô đều là đám người giấy trắng bóc!
Có người khuôn mặt thoa son đỏ chót, ngoài miệng còn có vết son môi đã lau, còn có những đứa trẻ vừa đi vừa rải hoa trắng… bên môi là nụ cười toe toét đỏ như máu, mọi người đều vui mừng hớn hở.
Trong lòng Đường Điềm chợt lạnh ngắt, “Không có ai báo cảnh sát sao? Đây là cố ý giết người mà.”
Vương Lệ bật cười, “Ôi, chị cũng là nghe nói thôi. Chị không có làm loại chuyện này, nhưng hiện tại cũng không thể đặt nó lên bàn cân được, nếu thiệt thì mọi người đều phải chịu thiệt. Người trong cùng một giới cả, chẳng ai quản nhiều đâu.”
Đường Điềm không nói gì, đôi mắt đen như mực nhìn bà chằm chằm không chớp mắt, con ngươi trắng nhợt vô cớ khiến lòng người thấy lạnh lẽo.
Vương Lệ ngồi nhích ra sau, “Ai da, nói chuyện này với em để làm gì cơ chứ. Dù sao em cũng yên tâm đi, chị sẽ không hại người đâu. Em cũng đừng nóng vội, cứ ở đây đi. Đúng rồi, vừa rồi chị nhận được điện thoại của ông chủ Trần nói ngày mai là bảy ngày cuối[2] của đại thiếu gia, cả nhà đều sẽ trở về đốt giấy cho cậu ấy. Ông ấy cũng muốn gặp em một lần.”
[2] Tính từ ngày mất của người quá cố, cứ bảy ngày sẽ tổ chức đốt giấy tưởng niệm, tổng cộng là 7 lần, đây lad lần đốt giấy cuối cùng.
Nói xong lời này, Vương Lệ cảm thấy ở lại lâu không được tự nhiên nên vội vàng rời đi.
Đường Điềm nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến những lời mà Vương Lệ nói, “Để minh hôn mà đào mồ quật thi, bắt giết người sống, vì tiền đám người này đúng là cái gì cũng làm được.”
Sau đấy lại nghĩ tới nhiệm vụ, xem ra kết minh hôn lúc còn sống thất bại rồi.
Cô buồn rầu nghĩ, tiếp theo nên làm thế nào đây.
Mơ mơ màng màng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng la hét, “Ai da, buổi tối còn nói chuyện rôm rả, sao bây giờ nói đi là đi thế này.”
Đường Điềm phát hiện thân thể lại trở nên lạnh băng cứng đờ, cô không thể động đậy, lần này đến cả mắt cũng không mở ra được.
Bên cạnh có người khóc thút thít có người nói chuyện, mồm năm miệng mười, “Thật sự không còn hơi thở nữa, thân thể cũng lạnh rồi.”
“Ông chủ Trần vừa mới xuống máy bay, thật trùng hợp…”
Đường Điềm tức khắc cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rõ ràng còn có ý thức, vô cùng tỉnh táo!
Cô dùng hết sức bình sinh muốn cử động nhưng thân thể lại như hoàn toàn không phải của mình, nhắm nghiền hai mắt nên cũng chẳng nhìn thấy gì, cô chỉ cảm thấy bản thân bị người ta quay qua quay lại mặc hỉ phục, đội mành lên đầu rồi lại để cô tiếp tục nằm.
Đồ mai táng đã chuẩn bị xong từ lâu, tiếng kèn sona vui mừng lảnh lót réo rắt mà thê lương, buồn thảm.
Đường Điềm ngẩn ra, trong đầu mơ hồ, nhất thời nghĩ mình chết thật rồi sao? Nhưng ý thức vẫn còn đây, chẳng lẽ cô cũng biến thành quỷ rồi sao.
“Giờ lành đã đến!”
Có người cất cao giọng nói, cô bị người nâng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.
“Cô gái, mời đi bên này, cẩn thận ngạch cửa.” Bên tai có người nói, giọng nói sắc bén tựa như mũi nhọn khoan vào đầu, Đường Điềm bị đau mà thoáng chốc liền tỉnh táo, cô như bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, khắp người đều lạnh toát.
Không đúng, nếu đã chết thì cô bước đi kiểu gì?
Cô bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Lúc này, mí mắt nặng trĩu như rót chì, cô cố sức cử động, cuối cùng cũng mở ra được một chút khe hở, chỉ có thể nhìn thấy bản thân đang mang một đôi giày thêu, mũi chân nhấc lên, cả người trôi nổi bị người vây quanh đưa về phía cửa.
Không biết lều tang đã được dựng lên trong sân từ khi nào, chữ tang thật lớn màu đen in trên tấm vải trắng tung bay, một cái quan tài đặt ở chính giữa, trái cây đặt trước tế đàn, tiền giấy bị đốt bay mịt mù khói bụi, ở trên bàn tế đàn đặt tấm di ảnh trắng đen.
Cô gái mặc hỉ phục, bị người dìu bước qua ngạch cửa — chẳng qua xung quanh cô đều là đám người giấy trắng bóc!
Có người khuôn mặt thoa son đỏ chót, ngoài miệng còn có vết son môi đã lau, còn có những đứa trẻ vừa đi vừa rải hoa trắng… bên môi là nụ cười toe toét đỏ như máu, mọi người đều vui mừng hớn hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất