Chương 27
Quỷ hồn Trần Húc phải sẵn lòng hỗ trợ mới được… Trần Húc mới là mấu chốt của nhiệm vụ này!
Cô bỗng nhiên phát hiện ra bản chất quỷ quyệt của cái điện thoại, thái độ do dự không muốn cô lấy được quyển sổ của Trần Húc cho thấy anh thật sự không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này.
Vậy có nghĩa là lúc sinh thời, Trần Húc không đồng ý ràng buộc với điện thoại.
Vì thế cái điện thoại kia trăm phương nghìn kế dùng mạng sống để dụ hoặc cô, lập ra nhiệm vụ này, nếu Trần Húc chỉ nhìn mà không ra tay, cô hẳn phải chết mà chẳng nghi ngờ gì thêm; nếu anh ra tay thì khi kết âm hôn hai người xem như hoàn toàn trói chặt vào nhau.
Điện thoại có thể nhân cơ hội đó để khống chế Trần Húc!
Cái đồ quỷ này thật sự thành tinh rồi.
(Hy: Quá đáo để __( :⁍ 」 )_)
Đường Điềm cầm điện thoại, trong lòng cảm khái vạn phần. Cô cho rằng mình thiện tâm, dùng thời gian cuối cùng của sinh mệnh đi hoàn thành di nguyện của Trần Húc. Kết quả là anh lại phải hy sinh sự tự do mà bản thân lúc sinh thời chưa từng vứt bỏ để tới cứu cô.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn tới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Phần thưởng: Có lẽ sẽ có một bất ngờ đặc biệt?】
Đường Điềm nhìn lướt qua rồi nhét điện thoại vào túi áo. Cô đỡ giường đứng lên, sức nặng của cơ thể như bị cuốn đi, trở thành sự uyển chuyển nhẹ nhàng mà đã lâu cô chưa có.
Phần thưởng kéo dài sự sống mà điện thoại tuyên bố thật sự có thể khiến cô sống sót.
Mới vừa đi tới cửa thì đoàn người vội vã tiến vào, người đi đầu suýt nữa đã đụng trúng cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên kinh ngạc mà mặt muốn bay màu, lảo đảo lùi về sau một bước, bên cạnh có người kịp thời đỡ ông ta.
“Ma!” Đôi nam nữ ở phía sau thét còn chói tai hơn, còn có người ngồi bệt xuống đất.
Đường Điềm chửi thầm, có cần phải khoa trương vậy không.
Dùng điện thoại để chụp ảnh mặt mình, mặt Đường Điềm vốn đã tái nhợt, bọn họ còn tô vẽ một lớp thật dày, miệng đỏ chót, cả áo cưới cũng chóe đỏ, ăn diện như người chết thế này mà đi ra ngoài thì thật là dọa chết người.
Người đàn ông trung niên bụng phệ được thư ký đỡ lấy dù sao cũng đã nhìn quen sóng to gió lớn, sau khi kinh hãi đã phục hồi lại tinh thần, “Cháu là Tiểu Đường đúng không, tình huống này là thế nào? Vương Lệ nói cháu đã đi rồi.”
Ánh mắt đảo qua phía sau cô, như lưỡi dao sắc lẻm chém về phía Vương Lệ còn ngồi dưới đất, người sau nhận ra kim chủ tức giận, vội vàng bò dậy muốn giải thích, nhưng thấy Đường Điềm vẫn êm đẹp đứng đó lại không biết nên nói thế nào, “Ông chủ Trần, chúng tôi đều sờ mạch rồi, thật sự không có hơi thở…” Bà lén nhìn Đường Điềm, trong lòng vẫn bất ổn.
Đường Điềm nhìn người đàn ông mặc tây trang mang giày da ở trước mặt, nở nụ cười thân thiết, “Chào ông chủ Trần, lần đầu gặp mặt, cháu là Tiểu Đường.”
“Tiểu Đường à, chuyện này là sao?” Ông chủ Trần gật đầu, cảnh tượng hiện tại vô cùng xấu hổ, ông ta lại lườm Vương Lệ, cực kỳ không vui với việc bà làm không tốt.
Đường Điềm còn chưa nói gì thì giọng một người đàn ông chen vào, “Ông chủ Trần,” thầy phong thủy đi theo phía sau không muốn đắc tội với cái cây rụng tiền này liền vội vàng tiến lên nói, “Tôi cũng từng nghe người xưa nói đến chuyện này. Một người không còn hơi thở, người ta đều cho rằng người này đã chết mà đưa vào trong quan tài, không ngờ khi nâng quan tài lại có rung động kịch liệt, người kia tỉnh lại hít thở bình thường.”
Thực ra hắn nói vậy chỉ để ổn định lại tâm tình của ông chủ Trần trước. Tình huống kia cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa người ta cũng chỉ là trúng độc, không phải bị bệnh nặng như Đường Điềm.
Nhưng dù thế nào thì nghe được lời này ông chủ Trần đã dịu lại đôi chút, tuy vẫn còn xụ mặt, hiện tại đội làm tang lễ đã đến, những chuyện cần sắp xếp cũng đã tiến hành, người này sống lại, quả thực là làm khó người ta.
Cảnh tượng nhất thời cứng đờ, hai bên đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau.
Đường Điềm rất hiểu lòng người mà mở miệng trước, “Ông chủ Trần, có thể nói chuyện riêng một chút không.”
Trần Vân Chí đang định mở miệng thì phía sau có một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng chen vào nói, “Có gì không thể nói trực tiếp chứ? Mọi người đều ở đây.”
Một người đàn ông trẻ tuổi khác tức giận kêu la, “Bây giờ cô còn sống, chuyện này phải tính sao đây, chúng tôi đã đưa tiền cho cô rồi, lễ tang cũng đang cử hành, khắp nơi đều biết, thể diện của Trần gia chúng tôi phải để đâu đây!”
“Đủ rồi!”
Trần Vân Chí mất kiên nhẫn quát khẽ một tiếng, không giận mà tự uy. Lúc này đám người mới sắc mặt không vui mà im miệng.
Ông ra hiệu cho thư ký, thư ký hiểu ý, vội vàng ra ngoài sân tiễn đám người mai táng rời đi, những người đó cũng không sợ ông chủ quỵt nợ, thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra bản chất quỷ quyệt của cái điện thoại, thái độ do dự không muốn cô lấy được quyển sổ của Trần Húc cho thấy anh thật sự không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này.
Vậy có nghĩa là lúc sinh thời, Trần Húc không đồng ý ràng buộc với điện thoại.
Vì thế cái điện thoại kia trăm phương nghìn kế dùng mạng sống để dụ hoặc cô, lập ra nhiệm vụ này, nếu Trần Húc chỉ nhìn mà không ra tay, cô hẳn phải chết mà chẳng nghi ngờ gì thêm; nếu anh ra tay thì khi kết âm hôn hai người xem như hoàn toàn trói chặt vào nhau.
Điện thoại có thể nhân cơ hội đó để khống chế Trần Húc!
Cái đồ quỷ này thật sự thành tinh rồi.
(Hy: Quá đáo để __( :⁍ 」 )_)
Đường Điềm cầm điện thoại, trong lòng cảm khái vạn phần. Cô cho rằng mình thiện tâm, dùng thời gian cuối cùng của sinh mệnh đi hoàn thành di nguyện của Trần Húc. Kết quả là anh lại phải hy sinh sự tự do mà bản thân lúc sinh thời chưa từng vứt bỏ để tới cứu cô.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn tới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Phần thưởng: Có lẽ sẽ có một bất ngờ đặc biệt?】
Đường Điềm nhìn lướt qua rồi nhét điện thoại vào túi áo. Cô đỡ giường đứng lên, sức nặng của cơ thể như bị cuốn đi, trở thành sự uyển chuyển nhẹ nhàng mà đã lâu cô chưa có.
Phần thưởng kéo dài sự sống mà điện thoại tuyên bố thật sự có thể khiến cô sống sót.
Mới vừa đi tới cửa thì đoàn người vội vã tiến vào, người đi đầu suýt nữa đã đụng trúng cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên kinh ngạc mà mặt muốn bay màu, lảo đảo lùi về sau một bước, bên cạnh có người kịp thời đỡ ông ta.
“Ma!” Đôi nam nữ ở phía sau thét còn chói tai hơn, còn có người ngồi bệt xuống đất.
Đường Điềm chửi thầm, có cần phải khoa trương vậy không.
Dùng điện thoại để chụp ảnh mặt mình, mặt Đường Điềm vốn đã tái nhợt, bọn họ còn tô vẽ một lớp thật dày, miệng đỏ chót, cả áo cưới cũng chóe đỏ, ăn diện như người chết thế này mà đi ra ngoài thì thật là dọa chết người.
Người đàn ông trung niên bụng phệ được thư ký đỡ lấy dù sao cũng đã nhìn quen sóng to gió lớn, sau khi kinh hãi đã phục hồi lại tinh thần, “Cháu là Tiểu Đường đúng không, tình huống này là thế nào? Vương Lệ nói cháu đã đi rồi.”
Ánh mắt đảo qua phía sau cô, như lưỡi dao sắc lẻm chém về phía Vương Lệ còn ngồi dưới đất, người sau nhận ra kim chủ tức giận, vội vàng bò dậy muốn giải thích, nhưng thấy Đường Điềm vẫn êm đẹp đứng đó lại không biết nên nói thế nào, “Ông chủ Trần, chúng tôi đều sờ mạch rồi, thật sự không có hơi thở…” Bà lén nhìn Đường Điềm, trong lòng vẫn bất ổn.
Đường Điềm nhìn người đàn ông mặc tây trang mang giày da ở trước mặt, nở nụ cười thân thiết, “Chào ông chủ Trần, lần đầu gặp mặt, cháu là Tiểu Đường.”
“Tiểu Đường à, chuyện này là sao?” Ông chủ Trần gật đầu, cảnh tượng hiện tại vô cùng xấu hổ, ông ta lại lườm Vương Lệ, cực kỳ không vui với việc bà làm không tốt.
Đường Điềm còn chưa nói gì thì giọng một người đàn ông chen vào, “Ông chủ Trần,” thầy phong thủy đi theo phía sau không muốn đắc tội với cái cây rụng tiền này liền vội vàng tiến lên nói, “Tôi cũng từng nghe người xưa nói đến chuyện này. Một người không còn hơi thở, người ta đều cho rằng người này đã chết mà đưa vào trong quan tài, không ngờ khi nâng quan tài lại có rung động kịch liệt, người kia tỉnh lại hít thở bình thường.”
Thực ra hắn nói vậy chỉ để ổn định lại tâm tình của ông chủ Trần trước. Tình huống kia cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa người ta cũng chỉ là trúng độc, không phải bị bệnh nặng như Đường Điềm.
Nhưng dù thế nào thì nghe được lời này ông chủ Trần đã dịu lại đôi chút, tuy vẫn còn xụ mặt, hiện tại đội làm tang lễ đã đến, những chuyện cần sắp xếp cũng đã tiến hành, người này sống lại, quả thực là làm khó người ta.
Cảnh tượng nhất thời cứng đờ, hai bên đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau.
Đường Điềm rất hiểu lòng người mà mở miệng trước, “Ông chủ Trần, có thể nói chuyện riêng một chút không.”
Trần Vân Chí đang định mở miệng thì phía sau có một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng chen vào nói, “Có gì không thể nói trực tiếp chứ? Mọi người đều ở đây.”
Một người đàn ông trẻ tuổi khác tức giận kêu la, “Bây giờ cô còn sống, chuyện này phải tính sao đây, chúng tôi đã đưa tiền cho cô rồi, lễ tang cũng đang cử hành, khắp nơi đều biết, thể diện của Trần gia chúng tôi phải để đâu đây!”
“Đủ rồi!”
Trần Vân Chí mất kiên nhẫn quát khẽ một tiếng, không giận mà tự uy. Lúc này đám người mới sắc mặt không vui mà im miệng.
Ông ra hiệu cho thư ký, thư ký hiểu ý, vội vàng ra ngoài sân tiễn đám người mai táng rời đi, những người đó cũng không sợ ông chủ quỵt nợ, thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất