Chương 39:
“Làm sao bây giờ.” Người phụ nữ nức nở, nắm lấy cánh tay con trai mà hoang mang lo sợ.
Đường Điềm cầm điện thoại chiếu đèn pin sang bên trái rồi lại chiếu sang bên phải, cả hai con đường trông đều giống nhau như đúc. Bởi vì khi tới chỉ có một con đường lại có người dẫn nên cô cũng không có làm dấu.
Trên mặt đất là đám cỏ dại bị giẫm nát, dấu chân hỗn loạn cũng không thể phân biệt được.
“Hay là bên trái đi?” Trần Bằng nói, giọng nói giả vờ bình tĩnh mang theo chút run rẩy, “Không phải nói nam tả nữ hữu sao.”
Người phụ nữ dùng sức giữ lấy cánh tay hắn, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cấu vào tay Trần Bằng, hắn kêu đau một tiếng, “Mẹ làm gì vậy.”
Sau khi nhớ ra mẹ mình là nữ, hắn trầm mặc rồi lẩm bẩm, “Không được…” Trong mắt chợt lóe lên tia sáng, “Thư ký Trần, làm phiền anh đi trước dò đường.”
Hắn cũng hiểu là mình không thể kêu Đường Điềm được, cũng không tin cô, bởi vậy muốn tìm người làm kẻ chết thay. Hắn chưa từng xem trọng thư ký Trần, tuổi còn trẻ đã đi theo bên cạnh Trần Vân Chí, trung thành và tận tâm, cực kỳ được coi trọng. Trần Bằng đã lên kế hoạch từ lâu, một khi hắn ngồi vào vị trí của cha mình, người đầu tiên phải khai trừ chính là thư ký Trần.
Thư ký Trần còn chưa mở miệng thì một tiếng quát lớn giận dữ như sấm nổ ban ngày trong khu rừng yên tĩnh tăm tối, “Không được đi!”
Đường Điềm hơi giật mình, Trần Bằng và Lâm Lạc Nhạn cũng đều sửng sốt, không nghĩ tới ông chủ Trần lại phản ứng mạnh như vậy.
“Ông chủ.” Thư ký Trần kính cẩn.
Trần Vân Chí thở hắt ra, chậm rãi nói, “Tình hình phía trước như thế nào cũng không biết, không thể để cậu liều mạng một mình.”
Thường ngày ông xây dựng ảnh hưởng rất lớn, vừa mở miệng, những người khác cũng không dám nói gì.
Lâm Lạc Nhạn khẽ siết chặt những ngón tay đang bám víu lấy con trai, Trần Bằng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Vương Lão Ngũ vẫn giữ im lặng, để mặc cho con trai nôn nóng kêu thế nào cũng không trả lời.
Cứ chờ đợi như vậy cũng chẳng phải cách, Trần Vân Chí trầm ngâm một lát rồi nói với Đường Điềm, “Tiểu Đường, cả chặng đường đều là cháu dẫn, bây giờ cháu cũng quyết định đi.”
“Cháu đi con đường nào, chúng ta đều theo đó,” người đàn ông dịu giọng lại, mang theo sự hòa ái yêu thương, “Húc nhi là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chọn cháu giúp nó hoàn thành di nguyện, tôi biết cháu cũng là một đứa ngoan. Sau khi ra ngoài, Trần gia chúng tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cháu.”
Ám chỉ trong lời nói, là người đều sẽ nghe hiểu.
Nếu là người giống Vương Lão Ngũ thì đã nhân cơ hội này mà chào giá trên trời. Nhưng Đường Điềm vẫn không ngừng tuôn mồ hôi, theo màn đêm tối sầm, hơi thở bất thường trong khu rừng càng lúc càng dày đặc.
Không vì nhóm người này, mà là vì chính cô cũng muốn nghĩ cách thoát thân.
“Để cháu nghĩ xem,” Đường Điềm nhìn chằm chằm hai con đường, ở trong lòng liều mạng gọi, “Trần Húc! Anh mau ra đây!”
Gọi mấy lần, cũng không biết là do hiện tại mẹ con Trần Bằng đang theo sát phía sau nên không tiện đi ra hay là vì chịu sự áp chế của Thần núi Thần sông mà không ra được, tóm lại vài phút sau Đường Điềm cũng không cảm thấy trên lưng có người viết chữ nhắc nhở.
“Cô nhanh lên đi.”
Trần Bằng và người phụ nữ thúc giục.
Không còn cách nào khác. Đường Điềm thở hắt ra, bằng trực giác chọn con đường bên phải, không biết có phải vì đã đến địa phủ một chuyến rồi nên hiện tại cô có chút mẫn cảm với âm khí hay không. Con đường bên trái có cảm giác sương mù mênh mông, mang lại sự lạnh lẽo rất quen thuộc, luôn khiến người ta cảm thấy là con đường hoàng tuyền chẳng lành.
“Đi bên phải.” Cô cất bước đi trước, bước đi kiên định nhanh chóng.
Những người khác theo sát phía sau, trong rừng rậm tối tăm, chiếc điện thoại trong tay đóng vai trò như đèn pin là nguồn sáng duy nhất.
Một đám người trầm mặc lại đi thêm một lát, bỗng nhiên trước mắt rộng mở thông suốt, bọn họ đi ra khỏi núi, đi đến cửa Tây của thôn.
“Ra ngoài rồi!” Cả đám người thở hổn hển như trút được gánh nặng, mồ hôi lạnh trên lưng làm ướt đẫm quần áo, chân tay mềm nhũn.
Lúc này Thạch Đầu và Vương Lão Ngũ ở phía sau cùng nâng cáng đi đến bên cạnh bọn họ, đặt cáng xuống, lão Vương mở to hai mắt như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngạc nhiên nói, “Kỳ quái, sao lại ra ngoài nhanh như vậy?”
Đường Điềm nhìn thời gian, cô nhớ rõ lúc đi bọn họ phải lên núi rồi lại xuống núi, một chuyến phải hơn nửa giờ. Nhưng hiện tại trở về, dọc theo đường đi không có cảm giác đi qua đỉnh núi, quả thực như là trực tiếp đi xuyên qua bụng núi, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến.
Thạch Đầu lo lắng nắm lấy bả vai của cha mình, “Cha không nhớ rõ sao? Vừa rồi ở trong rừng cha thật sự rất đáng sợ!”
Đường Điềm cầm điện thoại chiếu đèn pin sang bên trái rồi lại chiếu sang bên phải, cả hai con đường trông đều giống nhau như đúc. Bởi vì khi tới chỉ có một con đường lại có người dẫn nên cô cũng không có làm dấu.
Trên mặt đất là đám cỏ dại bị giẫm nát, dấu chân hỗn loạn cũng không thể phân biệt được.
“Hay là bên trái đi?” Trần Bằng nói, giọng nói giả vờ bình tĩnh mang theo chút run rẩy, “Không phải nói nam tả nữ hữu sao.”
Người phụ nữ dùng sức giữ lấy cánh tay hắn, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cấu vào tay Trần Bằng, hắn kêu đau một tiếng, “Mẹ làm gì vậy.”
Sau khi nhớ ra mẹ mình là nữ, hắn trầm mặc rồi lẩm bẩm, “Không được…” Trong mắt chợt lóe lên tia sáng, “Thư ký Trần, làm phiền anh đi trước dò đường.”
Hắn cũng hiểu là mình không thể kêu Đường Điềm được, cũng không tin cô, bởi vậy muốn tìm người làm kẻ chết thay. Hắn chưa từng xem trọng thư ký Trần, tuổi còn trẻ đã đi theo bên cạnh Trần Vân Chí, trung thành và tận tâm, cực kỳ được coi trọng. Trần Bằng đã lên kế hoạch từ lâu, một khi hắn ngồi vào vị trí của cha mình, người đầu tiên phải khai trừ chính là thư ký Trần.
Thư ký Trần còn chưa mở miệng thì một tiếng quát lớn giận dữ như sấm nổ ban ngày trong khu rừng yên tĩnh tăm tối, “Không được đi!”
Đường Điềm hơi giật mình, Trần Bằng và Lâm Lạc Nhạn cũng đều sửng sốt, không nghĩ tới ông chủ Trần lại phản ứng mạnh như vậy.
“Ông chủ.” Thư ký Trần kính cẩn.
Trần Vân Chí thở hắt ra, chậm rãi nói, “Tình hình phía trước như thế nào cũng không biết, không thể để cậu liều mạng một mình.”
Thường ngày ông xây dựng ảnh hưởng rất lớn, vừa mở miệng, những người khác cũng không dám nói gì.
Lâm Lạc Nhạn khẽ siết chặt những ngón tay đang bám víu lấy con trai, Trần Bằng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Vương Lão Ngũ vẫn giữ im lặng, để mặc cho con trai nôn nóng kêu thế nào cũng không trả lời.
Cứ chờ đợi như vậy cũng chẳng phải cách, Trần Vân Chí trầm ngâm một lát rồi nói với Đường Điềm, “Tiểu Đường, cả chặng đường đều là cháu dẫn, bây giờ cháu cũng quyết định đi.”
“Cháu đi con đường nào, chúng ta đều theo đó,” người đàn ông dịu giọng lại, mang theo sự hòa ái yêu thương, “Húc nhi là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chọn cháu giúp nó hoàn thành di nguyện, tôi biết cháu cũng là một đứa ngoan. Sau khi ra ngoài, Trần gia chúng tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cháu.”
Ám chỉ trong lời nói, là người đều sẽ nghe hiểu.
Nếu là người giống Vương Lão Ngũ thì đã nhân cơ hội này mà chào giá trên trời. Nhưng Đường Điềm vẫn không ngừng tuôn mồ hôi, theo màn đêm tối sầm, hơi thở bất thường trong khu rừng càng lúc càng dày đặc.
Không vì nhóm người này, mà là vì chính cô cũng muốn nghĩ cách thoát thân.
“Để cháu nghĩ xem,” Đường Điềm nhìn chằm chằm hai con đường, ở trong lòng liều mạng gọi, “Trần Húc! Anh mau ra đây!”
Gọi mấy lần, cũng không biết là do hiện tại mẹ con Trần Bằng đang theo sát phía sau nên không tiện đi ra hay là vì chịu sự áp chế của Thần núi Thần sông mà không ra được, tóm lại vài phút sau Đường Điềm cũng không cảm thấy trên lưng có người viết chữ nhắc nhở.
“Cô nhanh lên đi.”
Trần Bằng và người phụ nữ thúc giục.
Không còn cách nào khác. Đường Điềm thở hắt ra, bằng trực giác chọn con đường bên phải, không biết có phải vì đã đến địa phủ một chuyến rồi nên hiện tại cô có chút mẫn cảm với âm khí hay không. Con đường bên trái có cảm giác sương mù mênh mông, mang lại sự lạnh lẽo rất quen thuộc, luôn khiến người ta cảm thấy là con đường hoàng tuyền chẳng lành.
“Đi bên phải.” Cô cất bước đi trước, bước đi kiên định nhanh chóng.
Những người khác theo sát phía sau, trong rừng rậm tối tăm, chiếc điện thoại trong tay đóng vai trò như đèn pin là nguồn sáng duy nhất.
Một đám người trầm mặc lại đi thêm một lát, bỗng nhiên trước mắt rộng mở thông suốt, bọn họ đi ra khỏi núi, đi đến cửa Tây của thôn.
“Ra ngoài rồi!” Cả đám người thở hổn hển như trút được gánh nặng, mồ hôi lạnh trên lưng làm ướt đẫm quần áo, chân tay mềm nhũn.
Lúc này Thạch Đầu và Vương Lão Ngũ ở phía sau cùng nâng cáng đi đến bên cạnh bọn họ, đặt cáng xuống, lão Vương mở to hai mắt như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngạc nhiên nói, “Kỳ quái, sao lại ra ngoài nhanh như vậy?”
Đường Điềm nhìn thời gian, cô nhớ rõ lúc đi bọn họ phải lên núi rồi lại xuống núi, một chuyến phải hơn nửa giờ. Nhưng hiện tại trở về, dọc theo đường đi không có cảm giác đi qua đỉnh núi, quả thực như là trực tiếp đi xuyên qua bụng núi, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến.
Thạch Đầu lo lắng nắm lấy bả vai của cha mình, “Cha không nhớ rõ sao? Vừa rồi ở trong rừng cha thật sự rất đáng sợ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất