Chương 46:
Đường Điềm: “…” Có chỗ nào đó không đúng nhưng quả thực là có chuyện này.
Cô nhớ tới quyển sổ, hồn ma của Trần Húc rồi quỷ đập tường… Nếu cả ma quỷ cũng có thì câu nói của vị đại sư kia ứng nghiệm cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Nhưng đây không phải là lý do để mấy người hại người,” Đường Điềm nói, “Mạng của anh là mạng, vậy của Trần Húc thì không phải sao? Các người đã mưu hại một mạng người còn sống!”
Trần Bằng thoáng nhìn bóng người trên mặt đất, cánh tay kia dần dần nâng lên như lại muốn bóp lấy cổ hắn, hắn sợ tới mức bật người về phía trước, “Mẹ tôi đều là vì tôi cả, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cô buông tha cho chúng tôi!”
Hắn ngã lộn nhào đến trước mặt Đường Điềm muốn ôm lấy đùi cô, Đường Điềm vội vàng tránh ra sau, cách hắn một khoảng bằng cái bàn, giơ giá cắm nến về phía hắn, “Mẹ anh che chở cho anh, anh lại bán đứng bà ấy, thật là một đứa con hiếu thuận.”
Trần Bằng gục xuống kêu to, “Người cũng chết rồi, mấy người rốt cuộc còn muốn thế nào!”
Đường Điềm nói: “Anh có bao giờ nghĩ ông chủ Trần có khả năng còn có đứa con khác không?”
Trần Bằng cứng đờ người, “Không có khả năng!”
Đường Điềm khẽ nhếch môi, nụ cười kia mơ hồ lại có vài phần quái dị, “Anh thật sự chắc chắn là ngoài anh và Trần Húc ra, ông chủ Trần không còn người con trai nào khác sao? Nếu tôi là ông ấy, mà tôi cũng tin lời tiên đoán kia thì có lẽ tôi sẽ tận lực bao nuôi nhiều tiểu tam, tiểu tứ hơn để sinh vài đứa con, dù sao tôi cũng không cần làm gì cả, vì vận mệnh đã quyết định như vậy rồi, chỉ cần một người sống sót cuối cùng là người thừa kế của tôi, tinh anh trong một đám người thì phải tốt hơn là lựa chọn chứ.”
Cô nhớ tới thái độ của ông chủ Trần với thư ký, thật ra chỉ là bịa đặt lung tung.
Nụ cười của Trần Bằng cứng lại.
Đường Điềm hiểu rõ, “Ông chủ Trần nói sẽ lén điều tra, đây cũng chẳng phải là nói cho có lệ, nếu ba của anh nắm được chứng cứ, chỉ cần ông ấy giữ nó ở trong tay thì nếu muốn để người khác lên, vậy thì đây là thứ sẽ cản trở anh mãi mãi, thứ này ở trong tay ông ấy, vừa là bảo vệ mà cũng chính là uy hiếp.”
Giọng nói của cô gái nghe thì mềm mại nhưng từng câu từng chữ lại như đao kiếm thọc vào tim, đâm đến máu chảy đầm đìa.
Khuôn mặt khá đẹp trai của Trần Bằng dần dần vặn vẹo đến dữ tợn, lộ ra bộ mặt hung ác, hắn cắn răng, “Ông ấy không thể đối xử với tôi như vậy! Ông ấy là ba của tôi!”
Đường Điềm nghiêng đầu, lời nói mang ý châm chọc, “Cũng là ba của Trần Húc. Tính tôi hay nghĩ đến bản chất xấu xa nhất của con người. Huống chi ba anh đã ở trên thương trường nhiều năm, thân là một con cáo già, chẳng lẽ không nghĩ nhiều hơn chúng ta sao? Tôi nghĩ bây giờ ông ấy đã biết được tâm tư của các người với Trần Húc rồi, chỉ là yên lặng chờ xem sự thay đổi thôi. Nếu các người thành công, ông ấy cũng còn một đứa con trai sống sót, nếu thất bại, các người bại lộ, dù sao vẫn còn đứa con khác. Mọi chuyện đều không cần bản thân tự ra tay, ông ấy chỉ cần nói đây là vận mệnh đã an bài, dù sao thì đại sư cũng đã tính mệnh cho ông ấy. Hơn nữa, anh cảm thấy ông chủ Trần coi trọng cái gì nhất? Con trai, hay là gia nghiệp? Đừng quên, Trần Húc là do ông ấy kêu về.”
Trần Bằng nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, đương nhiên là gia nghiệp tổ tiên truyền lại.
“Ông ấy!?” Hắn dùng một tay nắm lấy khung cửa, dùng sức đập cái khóa cửa cũ kỹ ra một khe hở, vụn gỗ đâm vào tay nhưng hắn không nhận ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ sậm.
Trong lòng vốn đã có nghi ngờ, một vài dấu vết để lại đều hiện lên trước mắt.
Trần Húc bị ném ở lão trạch nhiều năm chẳng có ai quan tâm, đã ra nước ngoài nhưng chẳng hiểu sao Trần Vân Chí lại kêu người về.
Câu nói của đại sư năm đó, có phải là cố ý để mẹ nghe thấy không?
Mỗi năm ông già đều ở nước ngoài nghỉ ngơi mấy tháng, nói là đàm phán làm ăn mở rộng thị trường nhưng có thể nào là ở bên ngoài bao nuôi người khác không?
Còn có thư ký Trần tuổi còn trẻ đã đi theo ông già còn được coi trọng…
Không phải là hắn chưa từng nghi ngờ.
Nhưng thủ đoạn của ông già cao siêu hơn, hắn phí công tốn sức cũng không tìm được chứng cứ trực tiếp.
Đường Điềm ôm cánh tay, “Tóm lại là không thể tra xét sự thật năm đó nữa. Nhưng bây giờ tôi có thể cho anh video và toàn bộ địa chỉ, giữ bí mật chuyện này. Chỉ cần anh giúp tôi một chút việc.” Ngón cái và ngón trỏ giơ ra một chút khoảng cách, “Rất nhỏ.”
Ánh mắt Trần Bằng lạnh lùng, “Dù cô có nói vậy thì anh cả có thể buông tha cho chúng tôi sao?”
“Anh chờ đã.” Đường Điềm kêu hắn chờ một chút còn mình thì quay lại thư phòng lấy một trái bóng nhỏ ở dưới đáy tủ ra đưa tới trước mặt hắn, “Quả bóng này là anh ấy muốn cho anh.”
Cô nhớ tới quyển sổ, hồn ma của Trần Húc rồi quỷ đập tường… Nếu cả ma quỷ cũng có thì câu nói của vị đại sư kia ứng nghiệm cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Nhưng đây không phải là lý do để mấy người hại người,” Đường Điềm nói, “Mạng của anh là mạng, vậy của Trần Húc thì không phải sao? Các người đã mưu hại một mạng người còn sống!”
Trần Bằng thoáng nhìn bóng người trên mặt đất, cánh tay kia dần dần nâng lên như lại muốn bóp lấy cổ hắn, hắn sợ tới mức bật người về phía trước, “Mẹ tôi đều là vì tôi cả, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cô buông tha cho chúng tôi!”
Hắn ngã lộn nhào đến trước mặt Đường Điềm muốn ôm lấy đùi cô, Đường Điềm vội vàng tránh ra sau, cách hắn một khoảng bằng cái bàn, giơ giá cắm nến về phía hắn, “Mẹ anh che chở cho anh, anh lại bán đứng bà ấy, thật là một đứa con hiếu thuận.”
Trần Bằng gục xuống kêu to, “Người cũng chết rồi, mấy người rốt cuộc còn muốn thế nào!”
Đường Điềm nói: “Anh có bao giờ nghĩ ông chủ Trần có khả năng còn có đứa con khác không?”
Trần Bằng cứng đờ người, “Không có khả năng!”
Đường Điềm khẽ nhếch môi, nụ cười kia mơ hồ lại có vài phần quái dị, “Anh thật sự chắc chắn là ngoài anh và Trần Húc ra, ông chủ Trần không còn người con trai nào khác sao? Nếu tôi là ông ấy, mà tôi cũng tin lời tiên đoán kia thì có lẽ tôi sẽ tận lực bao nuôi nhiều tiểu tam, tiểu tứ hơn để sinh vài đứa con, dù sao tôi cũng không cần làm gì cả, vì vận mệnh đã quyết định như vậy rồi, chỉ cần một người sống sót cuối cùng là người thừa kế của tôi, tinh anh trong một đám người thì phải tốt hơn là lựa chọn chứ.”
Cô nhớ tới thái độ của ông chủ Trần với thư ký, thật ra chỉ là bịa đặt lung tung.
Nụ cười của Trần Bằng cứng lại.
Đường Điềm hiểu rõ, “Ông chủ Trần nói sẽ lén điều tra, đây cũng chẳng phải là nói cho có lệ, nếu ba của anh nắm được chứng cứ, chỉ cần ông ấy giữ nó ở trong tay thì nếu muốn để người khác lên, vậy thì đây là thứ sẽ cản trở anh mãi mãi, thứ này ở trong tay ông ấy, vừa là bảo vệ mà cũng chính là uy hiếp.”
Giọng nói của cô gái nghe thì mềm mại nhưng từng câu từng chữ lại như đao kiếm thọc vào tim, đâm đến máu chảy đầm đìa.
Khuôn mặt khá đẹp trai của Trần Bằng dần dần vặn vẹo đến dữ tợn, lộ ra bộ mặt hung ác, hắn cắn răng, “Ông ấy không thể đối xử với tôi như vậy! Ông ấy là ba của tôi!”
Đường Điềm nghiêng đầu, lời nói mang ý châm chọc, “Cũng là ba của Trần Húc. Tính tôi hay nghĩ đến bản chất xấu xa nhất của con người. Huống chi ba anh đã ở trên thương trường nhiều năm, thân là một con cáo già, chẳng lẽ không nghĩ nhiều hơn chúng ta sao? Tôi nghĩ bây giờ ông ấy đã biết được tâm tư của các người với Trần Húc rồi, chỉ là yên lặng chờ xem sự thay đổi thôi. Nếu các người thành công, ông ấy cũng còn một đứa con trai sống sót, nếu thất bại, các người bại lộ, dù sao vẫn còn đứa con khác. Mọi chuyện đều không cần bản thân tự ra tay, ông ấy chỉ cần nói đây là vận mệnh đã an bài, dù sao thì đại sư cũng đã tính mệnh cho ông ấy. Hơn nữa, anh cảm thấy ông chủ Trần coi trọng cái gì nhất? Con trai, hay là gia nghiệp? Đừng quên, Trần Húc là do ông ấy kêu về.”
Trần Bằng nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, đương nhiên là gia nghiệp tổ tiên truyền lại.
“Ông ấy!?” Hắn dùng một tay nắm lấy khung cửa, dùng sức đập cái khóa cửa cũ kỹ ra một khe hở, vụn gỗ đâm vào tay nhưng hắn không nhận ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ sậm.
Trong lòng vốn đã có nghi ngờ, một vài dấu vết để lại đều hiện lên trước mắt.
Trần Húc bị ném ở lão trạch nhiều năm chẳng có ai quan tâm, đã ra nước ngoài nhưng chẳng hiểu sao Trần Vân Chí lại kêu người về.
Câu nói của đại sư năm đó, có phải là cố ý để mẹ nghe thấy không?
Mỗi năm ông già đều ở nước ngoài nghỉ ngơi mấy tháng, nói là đàm phán làm ăn mở rộng thị trường nhưng có thể nào là ở bên ngoài bao nuôi người khác không?
Còn có thư ký Trần tuổi còn trẻ đã đi theo ông già còn được coi trọng…
Không phải là hắn chưa từng nghi ngờ.
Nhưng thủ đoạn của ông già cao siêu hơn, hắn phí công tốn sức cũng không tìm được chứng cứ trực tiếp.
Đường Điềm ôm cánh tay, “Tóm lại là không thể tra xét sự thật năm đó nữa. Nhưng bây giờ tôi có thể cho anh video và toàn bộ địa chỉ, giữ bí mật chuyện này. Chỉ cần anh giúp tôi một chút việc.” Ngón cái và ngón trỏ giơ ra một chút khoảng cách, “Rất nhỏ.”
Ánh mắt Trần Bằng lạnh lùng, “Dù cô có nói vậy thì anh cả có thể buông tha cho chúng tôi sao?”
“Anh chờ đã.” Đường Điềm kêu hắn chờ một chút còn mình thì quay lại thư phòng lấy một trái bóng nhỏ ở dưới đáy tủ ra đưa tới trước mặt hắn, “Quả bóng này là anh ấy muốn cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất