Chương 64:
“Đình Nhi là một tay ta nuôi lớn từ nhỏ. Trước kia cả nhà con trai ta đều ở đây, náo nhiệt lắm.”
“Vậy sao bọn họ chuyển đến thành phố mà bà lại không đi cùng?”
Bà lão xua tay, “Người già rồi, không muốn chuyển đi. Ta sống ở đây mười năm, rất thanh tĩnh. Đình Nhi cũng lớn, không cần ta trông nom nữa, ta cũng thanh nhàn, ở đây chăm sóc hoa cỏ cũng tốt.”
“Bọn họ chuyển vào thành phố là vì tiện cho cháu gái bà đi học sao? Cháu thấy môi trường ở đây vẫn còn tốt lắm, nếu là cháu thì chắc chắn sẽ không muốn rời đi.”
Đường Điềm cố ý nói khách sáo, bà lão nghe vậy lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Thật ra cũng không phải vì tiện cho việc đi học, chúng ta có tài xế có xe, đi đâu mà chẳng tiện. Là Đình Nhi và ba mẹ con bé… không muốn ở đây nên đã chuyển đi.”
Đường Điềm chú ý đến đoạn tạm dừng ngắn ngủi kia, trong lòng nổi lên hoài nghi.
Buổi chiều, tranh thủ lúc bà lão nghỉ trưa, Đường Điềm lặng lẽ vào phòng của Đình Nhi.
Ở đây mấy ngày cũng đủ để cô nắm rõ cách bài trí của căn nhà.
Đình Nhi ở căn phòng thứ hai trên lầu ba, tọa nam hướng bắc, cửa sổ đối diện với hồ nước bên ngoài, nghe nói căn phòng này là Đình Nhi tự chọn, cô bé luyện đàn violon, vừa lúc có thể nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ lại thoải mái.
Căn phòng được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ.
Giá sách vẫn giữ lại sách vở thời đi học của cô bé, trong tủ còn có vài chiếc váy không mang đi.
Xem tuổi tác thì khi gia đình chuyển đi, cô bé khoảng 11-12 tuổi, còn đang học lớp sáu.
Đường Điềm đứng ở trước cửa sổ đưa mắt trông về nơi xa, bên ngoài là hồ nước khô cạn hoa sen khô héo đã lâu không có người chăm sóc, đối diện với biệt thự này vừa lúc là căn số 14 đã xảy ra chuyện kia.
Cách khá xa nên nếu trong nhà xảy ra chuyện gì thì thật ra người đối diện cũng không thấy rõ lắm, nhưng đứng ở lầu ba này lại có thể nhìn bao quát khoảng sân trước mọc um tùm cỏ dại của biệt thự số 14.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên một ý nghĩ, “Đình Nhi vô tình nhìn thấy thứ gì đó nên bị kinh sợ, bởi vậy yêu cầu chuyển nhà.”
Nhưng có điều gì đó không hợp lý.
Nếu Đình Nhi nhìn thấy có người chôn xác ở hoa viên, khẳng định sẽ khóc lóc nói với ba mẹ, tại sao ba mẹ lại không báo cảnh sát? Nếu không tin lời con gái nói, vậy sao lại phải chuyển nhà.
Căn biệt thự số 14 kia, rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì?
Tình huống không lý giải được càng lúc càng nhiều, Đường Điềm không lựa chọn tùy tiện xông vào nhà ma lúc nửa đêm. Sau khi quay lại, cô sống hòa hợp với bà lão, cũng thu thập thêm nhiều thông tin trong những câu nói lơ đãng của đối phương.
Trần gia đã chuyển đi cách đây 14 năm, cũng chính là năm 2006; vào cuối năm đó, căn biệt thự số 14 đã xảy ra một vụ giết người cực kỳ bi thảm.
Chẳng mấy chốc, Đường Điềm đã nhìn thấy Vương Đình Đình mà mình âm thầm nhận định là điểm đột phá.
“Bà nội, con về rồi.”
Vương Đình Đình vào nhà chào hỏi bà nội, tò mò nhìn về phía Đường Điềm. Bà lão giới thiệu bọn họ với nhau, ước chừng hai người trạc tuổi, tính cách cũng đều văn tĩnh, quan sát thấy cô chăm sóc bà lão cẩn thận chu đáo, ấn tượng của Vương Đình Đình với cô cũng không tồi.
Ăn xong cơm chiều, Đường Điềm chủ động đứng dậy nói muốn giúp Đình Đình dọn phòng ngủ, Đình Đình ngăn cô lại, “Không cần đâu, tôi không ở đây qua đêm.”
“A?” Đường Điềm nhìn về phía bà lão, vẻ mặt của đối phương điềm nhiên, không có chút kinh ngạc nào.
“Bà nội, con đi đây, tuần sau lại đến thăm bà.” Vương Đình Đình ôm bà lão, Đường Điềm tiễn cô nàng đến sân.
Cô nàng tự lái xe đến, Đường Điềm vẫn cố giữ lại, “Trời đã tối rồi, xuống núi lại là đường đèo, hay là ở lại một đêm đi.”
“Thật sự không cần,” Vương Đình Đình lên xe, ấn cửa sổ xuống rồi cười nói, “Chị trở về đi, bà nội phiền chị chăm sóc. Có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Mắt thấy động cơ khởi động, Vương Đình Đình sắp rời đi, chỉ còn chưa đến hai ngày nữa là tới thời gian phát thanh Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ lần tiếp theo, cô nàng mà rời đi thì Đường Điềm đợi không được đến tuần sau.
Quyết định chắc chắn, cô vươn tay vào cửa sổ xe ngăn đối phương lại, “Làm phiền cô vài phút.”
“Cái gì?” Cô bỗng nhiên mạnh bạo làm Vương Đình Đình bị sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn thấy điện thoại đưa đến trước mặt mình, trên màn hình là một bức ảnh chụp.
Trên tờ giấy vẽ ố vàng có hai cậu bé đang chơi đá bóng.
Trong đó một người mang tất đá bóng màu trắng.
Vương Đình Đình có chút nghi hoặc, “Đây là cái gì vậy?”
Đường Điềm thu lại điện thoại, “Đây là ảnh tôi chụp được ở căn biệt thự phía sau hồ nước. Cô có quen hai cậu bé trên bức tranh này không?”
Đôi đồng tử của Vương Đình Đình co chặt, cô nàng gần như sợ hãi kêu lên thất thanh, “Căn nhà ma kia! Sao chị dám vào đó!”
“Vậy sao bọn họ chuyển đến thành phố mà bà lại không đi cùng?”
Bà lão xua tay, “Người già rồi, không muốn chuyển đi. Ta sống ở đây mười năm, rất thanh tĩnh. Đình Nhi cũng lớn, không cần ta trông nom nữa, ta cũng thanh nhàn, ở đây chăm sóc hoa cỏ cũng tốt.”
“Bọn họ chuyển vào thành phố là vì tiện cho cháu gái bà đi học sao? Cháu thấy môi trường ở đây vẫn còn tốt lắm, nếu là cháu thì chắc chắn sẽ không muốn rời đi.”
Đường Điềm cố ý nói khách sáo, bà lão nghe vậy lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Thật ra cũng không phải vì tiện cho việc đi học, chúng ta có tài xế có xe, đi đâu mà chẳng tiện. Là Đình Nhi và ba mẹ con bé… không muốn ở đây nên đã chuyển đi.”
Đường Điềm chú ý đến đoạn tạm dừng ngắn ngủi kia, trong lòng nổi lên hoài nghi.
Buổi chiều, tranh thủ lúc bà lão nghỉ trưa, Đường Điềm lặng lẽ vào phòng của Đình Nhi.
Ở đây mấy ngày cũng đủ để cô nắm rõ cách bài trí của căn nhà.
Đình Nhi ở căn phòng thứ hai trên lầu ba, tọa nam hướng bắc, cửa sổ đối diện với hồ nước bên ngoài, nghe nói căn phòng này là Đình Nhi tự chọn, cô bé luyện đàn violon, vừa lúc có thể nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ lại thoải mái.
Căn phòng được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ.
Giá sách vẫn giữ lại sách vở thời đi học của cô bé, trong tủ còn có vài chiếc váy không mang đi.
Xem tuổi tác thì khi gia đình chuyển đi, cô bé khoảng 11-12 tuổi, còn đang học lớp sáu.
Đường Điềm đứng ở trước cửa sổ đưa mắt trông về nơi xa, bên ngoài là hồ nước khô cạn hoa sen khô héo đã lâu không có người chăm sóc, đối diện với biệt thự này vừa lúc là căn số 14 đã xảy ra chuyện kia.
Cách khá xa nên nếu trong nhà xảy ra chuyện gì thì thật ra người đối diện cũng không thấy rõ lắm, nhưng đứng ở lầu ba này lại có thể nhìn bao quát khoảng sân trước mọc um tùm cỏ dại của biệt thự số 14.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên một ý nghĩ, “Đình Nhi vô tình nhìn thấy thứ gì đó nên bị kinh sợ, bởi vậy yêu cầu chuyển nhà.”
Nhưng có điều gì đó không hợp lý.
Nếu Đình Nhi nhìn thấy có người chôn xác ở hoa viên, khẳng định sẽ khóc lóc nói với ba mẹ, tại sao ba mẹ lại không báo cảnh sát? Nếu không tin lời con gái nói, vậy sao lại phải chuyển nhà.
Căn biệt thự số 14 kia, rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì?
Tình huống không lý giải được càng lúc càng nhiều, Đường Điềm không lựa chọn tùy tiện xông vào nhà ma lúc nửa đêm. Sau khi quay lại, cô sống hòa hợp với bà lão, cũng thu thập thêm nhiều thông tin trong những câu nói lơ đãng của đối phương.
Trần gia đã chuyển đi cách đây 14 năm, cũng chính là năm 2006; vào cuối năm đó, căn biệt thự số 14 đã xảy ra một vụ giết người cực kỳ bi thảm.
Chẳng mấy chốc, Đường Điềm đã nhìn thấy Vương Đình Đình mà mình âm thầm nhận định là điểm đột phá.
“Bà nội, con về rồi.”
Vương Đình Đình vào nhà chào hỏi bà nội, tò mò nhìn về phía Đường Điềm. Bà lão giới thiệu bọn họ với nhau, ước chừng hai người trạc tuổi, tính cách cũng đều văn tĩnh, quan sát thấy cô chăm sóc bà lão cẩn thận chu đáo, ấn tượng của Vương Đình Đình với cô cũng không tồi.
Ăn xong cơm chiều, Đường Điềm chủ động đứng dậy nói muốn giúp Đình Đình dọn phòng ngủ, Đình Đình ngăn cô lại, “Không cần đâu, tôi không ở đây qua đêm.”
“A?” Đường Điềm nhìn về phía bà lão, vẻ mặt của đối phương điềm nhiên, không có chút kinh ngạc nào.
“Bà nội, con đi đây, tuần sau lại đến thăm bà.” Vương Đình Đình ôm bà lão, Đường Điềm tiễn cô nàng đến sân.
Cô nàng tự lái xe đến, Đường Điềm vẫn cố giữ lại, “Trời đã tối rồi, xuống núi lại là đường đèo, hay là ở lại một đêm đi.”
“Thật sự không cần,” Vương Đình Đình lên xe, ấn cửa sổ xuống rồi cười nói, “Chị trở về đi, bà nội phiền chị chăm sóc. Có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Mắt thấy động cơ khởi động, Vương Đình Đình sắp rời đi, chỉ còn chưa đến hai ngày nữa là tới thời gian phát thanh Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ lần tiếp theo, cô nàng mà rời đi thì Đường Điềm đợi không được đến tuần sau.
Quyết định chắc chắn, cô vươn tay vào cửa sổ xe ngăn đối phương lại, “Làm phiền cô vài phút.”
“Cái gì?” Cô bỗng nhiên mạnh bạo làm Vương Đình Đình bị sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn thấy điện thoại đưa đến trước mặt mình, trên màn hình là một bức ảnh chụp.
Trên tờ giấy vẽ ố vàng có hai cậu bé đang chơi đá bóng.
Trong đó một người mang tất đá bóng màu trắng.
Vương Đình Đình có chút nghi hoặc, “Đây là cái gì vậy?”
Đường Điềm thu lại điện thoại, “Đây là ảnh tôi chụp được ở căn biệt thự phía sau hồ nước. Cô có quen hai cậu bé trên bức tranh này không?”
Đôi đồng tử của Vương Đình Đình co chặt, cô nàng gần như sợ hãi kêu lên thất thanh, “Căn nhà ma kia! Sao chị dám vào đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất