Chương 32: Rắc rối tìm đến cửa
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn rời khỏi biệt viện tộc trưởng bước nhanh đi tiểu viện nơi mình cư ngụ, dọc đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều.
Hôm nay thái độ của tộc trưởng Cảnh Thành Dã hơi khách sáo với Cảnh Ngôn, nhưng hắn không thấy thoải mái.
Cảnh Ngôn cảm nhận địch ý rõ rệt từ đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ. Bản thân đại trưởng lão có lẽ sẽ không xuống tay với Cảnh Ngôn, nhưng hắn phải chuẩn bị tinh thần. Vì nhân vật như đại trưởng lão mở miệng biểu thị bất mãn Cảnh Ngôn một cái là sẽ có cả đống người đứng ra hại hắn.
Trong Cảnh gia có hàng tá người tính vuốt mông ngựa đại trưởng lão, vì lão nắm quyền lực quá lớn. Huống chi nhi tử của đại trưởng lão là chủ quản bảo khố Cảnh gia, ở mức độ nào đó quản lý phân phối tài nguyên Cảnh gia.
Cảnh Ngôn nhíu chặt mày thầm nghĩ:
- Gia gia không còn đây, giờ ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Miễn có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì đại trưởng lão sẽ không gây áp lực gì cho ta được. Xét cho cùng vấn đề vẫn là do thực lực, ta phải tranh thủ thời gian!
Cảnh Ngôn đã hiểu rõ muốn bình an trong gia tộc, chăm chỉ tu luyện tiến bộ tăng thực lực là điều rất khó khăn. Trừ phi ngươi không có tiềm lực gì lớn, không bị nhiều người chú ý, không bị chú ý thì không ai thèm ganh ghét. Hễ ngươi biểu hiện xuất sắc nhưng không thể áp đảo đám người ghen tỵ trong thời gian ngắn nhất thì rắc rối sẽ kéo đến.
Lúc gia gia của hắn, lão tộc trưởng còn sống Cảnh Ngôn thường bị khiêu khích đủ điều, càng không nói tới tình hình bây giờ. Cảnh Ngôn muốn yên tịnh thì phải có đủ thực lực chấn nhiếp, khiến đám khốn kia không dám càn rỡ trước mặt hắn.
Khi Cảnh Ngôn đến trước cửa tiểu viện của mình thấy Cảnh Xuyên Lăng đứng chờ.
- Cảnh Ngôn!
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút, hắn hỏi:
- Có chuyện gì sao Xuyên Lăng?
Cảnh Ngôn nhìn ra Cảnh Xuyên Lăng đến không có ý tốt, gã còn gọi thẳng tên hắn, lười giữ mặt nạ khách sáo.
Mắt Cảnh Xuyên Lăng lấp lóe, sừng sộ hỏi:
- Cảnh Ngôn, ta không muốn nói nhảm nhiều, chỉ hỏi ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Thật ra Cảnh Xuyên Lăng hơi tự ti khi ở trước mặt Cảnh Ngôn.
Hồi xưa Cảnh Ngôn nổi tiếng như cồn, Cảnh Xuyên Lăng vì kiếm chút lợi bất đắc dĩ xum xoe hắn. Có chuyện gì đều lấy Cảnh Ngôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mặt ngoài Cảnh Xuyên Lăng vô cùng cung kính nhưng trong lòng nguyền rủa hắn bao nhiêu lần. Khi Cảnh Ngôn rớt cảnh giới Cảnh Xuyên Lăng rốt cuộc bắt lấy cơ hội, gã cảm thấy có thể thoát khỏi hắn.
Cảnh Xuyên Lăng không chỉ muốn thoát khỏi Cảnh Ngôn, gã còn muốn đạp hắn leo lên cao. Gã chờ đợi ngày nay quá lâu rồi.
Vốn mọi việc suôn sẻ, địa vị của gã trong Cảnh gia liên tục nâng cao. Nhưng Cảnh Ngôn đột nhiên có dấu hiệu vùng dậy, Cảnh Xuyên Lăng loáng thoáng nghe nhiều thanh âm chỉ trích gã vong ân phụ nghĩa. Nếu Cảnh Ngôn không vươn lên thì đã không ai nói ra nói vào.
Tất cả đều tại Cảnh Ngôn!
Trong Cảnh gia, Cảnh Xuyên Lăng là một trong những người tuyệt đối không muốn thấy Cảnh Ngôn vùng lên. Nên hôm nay gã tìm đến khiêu chiến Cảnh Ngôn, gã muốn đánh bại hắn trước mặt người Cảnh gia, chứng minh bản thân ưu tú hơn hắn.
Cảnh Ngôn thầm cười nhạt, hắn biết rõ suy nghĩ trong Cảnh Xuyên Lăng:
- Ta không có thời gian.
Bằng vào ngươi mà muốn đạp lên ta?
Cảnh Ngôn khinh thường liếc Cảnh Xuyên Lăng.
Đương nhiên hiện giờ Cảnh Ngôn không chắc có thể đánh bại Cảnh Xuyên Lăng, vì tu vi của gã là Võ Đạo bát trọng thiên, trong thế hệ trẻ Cảnh gia cũng tính là cường giả. Khi không nắm chắc Cảnh Ngôn sẽ không cậy mạnh, chờ hắn bước vào cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên thì đạp người như Cảnh Xuyên Lăng chẳng khác gì bóp chết mèo con, tại sao hắn không thể chờ tăng cao cảnh giới rồi mới tính sổ?
Cảnh Xuyên Lăng tức điên, cơ mặt vặn vẹo:
- Cảnh Ngôn, hay là ngươi không dám?
Cảnh Ngôn phẩy tay thản nhiên nói:
- Xuyên Lăng nếu không có chuyện gì thì mau đi đi. À cho ngươi một lời khuyên, muốn làm đối thủ của ta thì ngươi còn kém xa lắm.
Cảnh Xuyên Lăng không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi...!
Đáng tiếc Cảnh Ngôn không đồng ý đối chiến thì Cảnh Xuyên Lăng cũng hết cách.
Nhìn Cảnh Ngôn vào tiểu viện, Cảnh Xuyên Lăng giậm mạnh chân:
- Chết tiệt!
Ánh mắt độc ác nhìn theo Cảnh Ngôn vào phòng mới thu về.
Qua khoảng nửa canh giờ, hai hộ vệ Cảnh gia đi tới bên ngoài tiểu viện của Cảnh Ngôn, hai hộ vệ do tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh đích thân phái đến. Trách nhiệm của họ là bảo đảm Cảnh Ngôn không bị mấy kẻ rỗi hơi quấy rầy.
Trong phòng, Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng.
Mắt Cảnh Ngôn sáng ngời:
- Cũng tới lúc chuẩn bị đột phá rồi, nếu thành công sẽ là Võ Đạo thất trọng thiên, võ giả cao cấp. Có hồn tinh phụ trợ chắc ta không khó khăn đột phá.
Cảnh Ngôn săn giết Phong Ảnh Lang trong Hắc Thạch sơn mạch kiếm được hồn tinh trợ giúp hắn vô cùng lớn.
Từ tứ trọng thiên lên ngũ trọng thiên tiêu hao chút hồn tinh, nhưng chỉ hao phí một phần nhỏ, hồn tinh còn sót lại đủ cho Cảnh Ngôn từ lục trọng thiên đột phá đến thất trọng thiên.
Chợt bên ngoài có tiếng ồn ào, Cảnh Ngôn cau mày:
- Hưm?
Một giọng nói chói tai truyền vào căn phong, chất chứa kiêu căng ngông cuồng:
- Thứ khốn kiếp dám ngăn chúng ta? Biến ngay, nếu còn dám cản trở chúng ta đi vào là ta cho các ngươi xéo luôn!
Nghe giọng đó mắt Cảnh Ngôn lóe tia sắc bén, nghe giọng liền biết ngay là ai. Trừ Cảnh Ngọc Cầm ra còn ai ngông cuồng như thế?
Nếu người bình thường tìm đến Cảnh Ngôn, bị hộ vệ do tứ trưởng lão phái tới ngăn lại sẽ biết khó mà lui. Chỉ có loại người bối cảnh lớn như Cảnh Ngọc Cầm mới không thèm để mắt hai hộ vệ của tứ trưởng lão.
- Nữ nhân chết tiệt này!
Cảnh Ngôn không muốn gặp đối phương, nếu hắn không lộ mặt thì chắc chắn Cảnh Ngọc Cầm không chịu nổi, hại hắn không thể yên tĩnh tu luyện. Huống chi Cảnh Ngôn thật sự không ra mặt rất có thể bà già Cảnh Ngọc Cầm sẽ cứng rắn xông vào.
Két két!
Cảnh Ngôn mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thấy người bên ngoài, Cảnh Ngôn nhíu chặt mày:
- Hưm?
Vài người đứng ngoài sân đang quát mắng hai hộ vệ, làm Cảnh Ngôn nhíu mày là một người dẫn đầu nhóm.
Người này chắp hai tay sau lưng, mặc trường bào màu trắng, hơi thở lâu dài, trong đôi mắt tam giác lấp lóe tia sáng lạnh khiếp người.
Cảnh Thiên Long!
Tôn tử của đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, thực lực cực mạnh.
Nếu nói trước khi Cảnh Ngôn rớt cảnh giới hỏi trong mười năm nay ai thiên phú cao nhất Cảnh gia, câu trả lời là Cảnh Ngôn. Nếu hỏi mười năm trước ai là người số một Cảnh gia thì đó chính là Cảnh Thiên Long.
Đúng vậy, Cảnh Thiên Long lớn hơn Cảnh Ngôn mười tuổi, trước khi hắn nổi bật người này là thiên tài số một Cảnh gia, được cao tầng gửi gắm kỳ vọng cao. Cảnh Thiên Long không khiến cao tầng Cảnh gia thất vọng, năm hai mươi bốn tuổi thăng cấp Tiên Thiên cảnh, thành công đi vào ba học viện lớn tu luyện.
***
Cảnh Ngôn rời khỏi biệt viện tộc trưởng bước nhanh đi tiểu viện nơi mình cư ngụ, dọc đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều.
Hôm nay thái độ của tộc trưởng Cảnh Thành Dã hơi khách sáo với Cảnh Ngôn, nhưng hắn không thấy thoải mái.
Cảnh Ngôn cảm nhận địch ý rõ rệt từ đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ. Bản thân đại trưởng lão có lẽ sẽ không xuống tay với Cảnh Ngôn, nhưng hắn phải chuẩn bị tinh thần. Vì nhân vật như đại trưởng lão mở miệng biểu thị bất mãn Cảnh Ngôn một cái là sẽ có cả đống người đứng ra hại hắn.
Trong Cảnh gia có hàng tá người tính vuốt mông ngựa đại trưởng lão, vì lão nắm quyền lực quá lớn. Huống chi nhi tử của đại trưởng lão là chủ quản bảo khố Cảnh gia, ở mức độ nào đó quản lý phân phối tài nguyên Cảnh gia.
Cảnh Ngôn nhíu chặt mày thầm nghĩ:
- Gia gia không còn đây, giờ ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Miễn có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì đại trưởng lão sẽ không gây áp lực gì cho ta được. Xét cho cùng vấn đề vẫn là do thực lực, ta phải tranh thủ thời gian!
Cảnh Ngôn đã hiểu rõ muốn bình an trong gia tộc, chăm chỉ tu luyện tiến bộ tăng thực lực là điều rất khó khăn. Trừ phi ngươi không có tiềm lực gì lớn, không bị nhiều người chú ý, không bị chú ý thì không ai thèm ganh ghét. Hễ ngươi biểu hiện xuất sắc nhưng không thể áp đảo đám người ghen tỵ trong thời gian ngắn nhất thì rắc rối sẽ kéo đến.
Lúc gia gia của hắn, lão tộc trưởng còn sống Cảnh Ngôn thường bị khiêu khích đủ điều, càng không nói tới tình hình bây giờ. Cảnh Ngôn muốn yên tịnh thì phải có đủ thực lực chấn nhiếp, khiến đám khốn kia không dám càn rỡ trước mặt hắn.
Khi Cảnh Ngôn đến trước cửa tiểu viện của mình thấy Cảnh Xuyên Lăng đứng chờ.
- Cảnh Ngôn!
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút, hắn hỏi:
- Có chuyện gì sao Xuyên Lăng?
Cảnh Ngôn nhìn ra Cảnh Xuyên Lăng đến không có ý tốt, gã còn gọi thẳng tên hắn, lười giữ mặt nạ khách sáo.
Mắt Cảnh Xuyên Lăng lấp lóe, sừng sộ hỏi:
- Cảnh Ngôn, ta không muốn nói nhảm nhiều, chỉ hỏi ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Thật ra Cảnh Xuyên Lăng hơi tự ti khi ở trước mặt Cảnh Ngôn.
Hồi xưa Cảnh Ngôn nổi tiếng như cồn, Cảnh Xuyên Lăng vì kiếm chút lợi bất đắc dĩ xum xoe hắn. Có chuyện gì đều lấy Cảnh Ngôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mặt ngoài Cảnh Xuyên Lăng vô cùng cung kính nhưng trong lòng nguyền rủa hắn bao nhiêu lần. Khi Cảnh Ngôn rớt cảnh giới Cảnh Xuyên Lăng rốt cuộc bắt lấy cơ hội, gã cảm thấy có thể thoát khỏi hắn.
Cảnh Xuyên Lăng không chỉ muốn thoát khỏi Cảnh Ngôn, gã còn muốn đạp hắn leo lên cao. Gã chờ đợi ngày nay quá lâu rồi.
Vốn mọi việc suôn sẻ, địa vị của gã trong Cảnh gia liên tục nâng cao. Nhưng Cảnh Ngôn đột nhiên có dấu hiệu vùng dậy, Cảnh Xuyên Lăng loáng thoáng nghe nhiều thanh âm chỉ trích gã vong ân phụ nghĩa. Nếu Cảnh Ngôn không vươn lên thì đã không ai nói ra nói vào.
Tất cả đều tại Cảnh Ngôn!
Trong Cảnh gia, Cảnh Xuyên Lăng là một trong những người tuyệt đối không muốn thấy Cảnh Ngôn vùng lên. Nên hôm nay gã tìm đến khiêu chiến Cảnh Ngôn, gã muốn đánh bại hắn trước mặt người Cảnh gia, chứng minh bản thân ưu tú hơn hắn.
Cảnh Ngôn thầm cười nhạt, hắn biết rõ suy nghĩ trong Cảnh Xuyên Lăng:
- Ta không có thời gian.
Bằng vào ngươi mà muốn đạp lên ta?
Cảnh Ngôn khinh thường liếc Cảnh Xuyên Lăng.
Đương nhiên hiện giờ Cảnh Ngôn không chắc có thể đánh bại Cảnh Xuyên Lăng, vì tu vi của gã là Võ Đạo bát trọng thiên, trong thế hệ trẻ Cảnh gia cũng tính là cường giả. Khi không nắm chắc Cảnh Ngôn sẽ không cậy mạnh, chờ hắn bước vào cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên thì đạp người như Cảnh Xuyên Lăng chẳng khác gì bóp chết mèo con, tại sao hắn không thể chờ tăng cao cảnh giới rồi mới tính sổ?
Cảnh Xuyên Lăng tức điên, cơ mặt vặn vẹo:
- Cảnh Ngôn, hay là ngươi không dám?
Cảnh Ngôn phẩy tay thản nhiên nói:
- Xuyên Lăng nếu không có chuyện gì thì mau đi đi. À cho ngươi một lời khuyên, muốn làm đối thủ của ta thì ngươi còn kém xa lắm.
Cảnh Xuyên Lăng không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi...!
Đáng tiếc Cảnh Ngôn không đồng ý đối chiến thì Cảnh Xuyên Lăng cũng hết cách.
Nhìn Cảnh Ngôn vào tiểu viện, Cảnh Xuyên Lăng giậm mạnh chân:
- Chết tiệt!
Ánh mắt độc ác nhìn theo Cảnh Ngôn vào phòng mới thu về.
Qua khoảng nửa canh giờ, hai hộ vệ Cảnh gia đi tới bên ngoài tiểu viện của Cảnh Ngôn, hai hộ vệ do tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh đích thân phái đến. Trách nhiệm của họ là bảo đảm Cảnh Ngôn không bị mấy kẻ rỗi hơi quấy rầy.
Trong phòng, Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng.
Mắt Cảnh Ngôn sáng ngời:
- Cũng tới lúc chuẩn bị đột phá rồi, nếu thành công sẽ là Võ Đạo thất trọng thiên, võ giả cao cấp. Có hồn tinh phụ trợ chắc ta không khó khăn đột phá.
Cảnh Ngôn săn giết Phong Ảnh Lang trong Hắc Thạch sơn mạch kiếm được hồn tinh trợ giúp hắn vô cùng lớn.
Từ tứ trọng thiên lên ngũ trọng thiên tiêu hao chút hồn tinh, nhưng chỉ hao phí một phần nhỏ, hồn tinh còn sót lại đủ cho Cảnh Ngôn từ lục trọng thiên đột phá đến thất trọng thiên.
Chợt bên ngoài có tiếng ồn ào, Cảnh Ngôn cau mày:
- Hưm?
Một giọng nói chói tai truyền vào căn phong, chất chứa kiêu căng ngông cuồng:
- Thứ khốn kiếp dám ngăn chúng ta? Biến ngay, nếu còn dám cản trở chúng ta đi vào là ta cho các ngươi xéo luôn!
Nghe giọng đó mắt Cảnh Ngôn lóe tia sắc bén, nghe giọng liền biết ngay là ai. Trừ Cảnh Ngọc Cầm ra còn ai ngông cuồng như thế?
Nếu người bình thường tìm đến Cảnh Ngôn, bị hộ vệ do tứ trưởng lão phái tới ngăn lại sẽ biết khó mà lui. Chỉ có loại người bối cảnh lớn như Cảnh Ngọc Cầm mới không thèm để mắt hai hộ vệ của tứ trưởng lão.
- Nữ nhân chết tiệt này!
Cảnh Ngôn không muốn gặp đối phương, nếu hắn không lộ mặt thì chắc chắn Cảnh Ngọc Cầm không chịu nổi, hại hắn không thể yên tĩnh tu luyện. Huống chi Cảnh Ngôn thật sự không ra mặt rất có thể bà già Cảnh Ngọc Cầm sẽ cứng rắn xông vào.
Két két!
Cảnh Ngôn mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thấy người bên ngoài, Cảnh Ngôn nhíu chặt mày:
- Hưm?
Vài người đứng ngoài sân đang quát mắng hai hộ vệ, làm Cảnh Ngôn nhíu mày là một người dẫn đầu nhóm.
Người này chắp hai tay sau lưng, mặc trường bào màu trắng, hơi thở lâu dài, trong đôi mắt tam giác lấp lóe tia sáng lạnh khiếp người.
Cảnh Thiên Long!
Tôn tử của đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, thực lực cực mạnh.
Nếu nói trước khi Cảnh Ngôn rớt cảnh giới hỏi trong mười năm nay ai thiên phú cao nhất Cảnh gia, câu trả lời là Cảnh Ngôn. Nếu hỏi mười năm trước ai là người số một Cảnh gia thì đó chính là Cảnh Thiên Long.
Đúng vậy, Cảnh Thiên Long lớn hơn Cảnh Ngôn mười tuổi, trước khi hắn nổi bật người này là thiên tài số một Cảnh gia, được cao tầng gửi gắm kỳ vọng cao. Cảnh Thiên Long không khiến cao tầng Cảnh gia thất vọng, năm hai mươi bốn tuổi thăng cấp Tiên Thiên cảnh, thành công đi vào ba học viện lớn tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất