Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 147: Thủ Đoạn Khó Tin

Trước Sau
Lòng Ngụy Chấn Chí chùng xuống nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:

- Tiểu súc sinh, lúc này còn cười được!

Giờ Ngụy Chấn Chí chỉ cần chờ Thí Thần kiếm pháp ngưng tụ thành kiếm quang nghiền nát Cảnh Ngôn là được.

Đùng!

Kiếm quang đỏ bao phủ Cảnh Ngôn, bỗng từ người hắn bắn ra một đoàn nguyên khí.

Đoàn nguyên khí ngưng tụ thành một quả cầu hóa sương bắn tới trước như thiên thạch, Cảnh Ngôn đuổi theo sau.

Trong tiếng vang trầm đục Cảnh Ngôn lao ra khỏi kiếm quang đỏ bao bọc.

Đám người xem ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn:

- Cái gì?

- Vậy mà cũng được?

Cảnh Ngôn lấy lùi làm tiến cứng rắn phá tan Thí Thần kiếm pháp bao bọc, khiến mọi người rất bất ngờ, hơn nữa hắn thành công.

Thật là làm người ta trố mắt líu lưỡi.

Vì Cảnh Ngôn ở trong phạm vi kiếm quang bao phủ hay lùi lại tránh kiếm quang nghiền nát đều không thể sống sót. Cảnh Ngôn lao lên thoát khỏi phạm vi kiếm quang bao phủ thoạt trông rất hung hiểm, nhưng nếu thành công hắn sẽ cướp được đường sống vụt thoáng qua.

Đương nhiên cách làm này vô cùng nguy hiểm, người bình thường không thể làm được. Muốn phá kiếm quang ngưng tụ từ Thí Thần kiếm pháp chẳng khác nào đưa đầu tới gần lưỡi dao trong tay đối phương, lệch một li là chết ngay.

Cảnh Ngôn phá tan kiếm quang màu đỏ, liên tục hộc mấy búng máu:

- Phụt! Khụ . . .!

Mặt Cảnh Ngôn trắng bệch, hơi thở dao động, nguyên khí toàn thân mất kiểm soát. Cảnh Ngôn biết lúc này hắn bị thương cực kỳ nặng, nhưng giờ không phải lúc chữa thương, đằng trước có kẻ địch như hổ rình mồi.

Ngụy Chấn Chí nhìn chằm chằm Cảnh Ngôn cách mình rất gần, ngây người qua đi lại cười khẩy nói:

- Tiểu tử, ngươi rất ác, cách như vậy cũng nghĩ ra được và áp dụng. Nhưng ngươi thành công thì sao?

Ngụy Chấn Chí nắm chắc nhát kiếm tiếp theo sẽ giết được Cảnh Ngôn, hắn thành công phá tan đường kiếm thứ ba của lão chẳng qua tranh thủ thêm một, hai giây.

Vèo!



Cảnh Ngôn không chút do dự rót nguyên khí hùng hậu vào Lưu Quang kiếm rồi ném kiếm đi.

Đúng là, hắn ném kiếm rời tay.

Cảnh Ngôn cách Ngụy Chấn Chí rất gần, chỉ khoảng mười thước.

Lưu Quang kiếm với tốc độ kinh người thành phi tiêu bắn vào người Ngụy Chấn Chí.

- A?

Ngụy Chấn Chí là cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, gần trăm tuổi, cả đời không biết trải qua bao nhiêu cuộc chiến. Nhưng Ngụy Chấn Chí chưa từng thấy có võ giả nào ném vũ khí của mình như bắn phi tiêu.

Ngụy Chấn Chí không ngờ đến, nhưng chiêu này chưa đủ tạo thành uy hiếp với lão. Ngụy Chấn Chí là nhân vật thế nào? Vũ khí nằm trong tay Cảnh Ngôn còn chưa làm gì được lão giờ kiếm rời tay càng không thể uy hiếp đến lão.

Nếu Cảnh Ngôn đối mặt võ giả thực lực yếu, bị tấn công bất ngờ có lẽ sẽ đem đến tác dụng không thể tưởng tượng. Nhưng Ngụy Chấn Chí phản ứng rất mau lẹ, thực lực của lão thì siêu mạnh.

Ngụy Chấn Chí nhẹ lắc người đã né qua Lưu Quang kiếm bắn tới.

Ngụy Chấn Chí né Lưu Quang kiếm bị Cảnh Ngôn ném ra, cười to bảo:

- Ha ha ha! Tiểu súc sinh, ý tưởng của ngươi rất tốt nhưng chiêu này vô dụng với ta!

Trưởng lão Lưu gia biểu tình kinh ngạc nói:

- Về mặt chiến đấu Cảnh Ngôn đúng là khiến người bất ngờ.

Niên Lan hít sâu, nói:

- Đúng là bất ngờ, hắn cách Ngụy Chấn Chí rất gần. Nhưng đối thủ của hắn quá mạnh, giờ vũ khí đã bay ra, tiếp theo hắn phải bó tay chịu trói.

Một trưởng lão Ngụy gia mắt sáng rực châm chọc nói:

- Ha ha ha! Ngu thật, là võ giả mà đi ném vũ khí của mình, còn đang chiến đấu nữa, chẳng khác nào tìm chết.

Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà híp mắt gật đầu nói:

- Được ăn cả ngã về không cũng vô dụng.

Đám nhân vật cao tầng Ngụy gia thả lỏng thần kinh, nhưng giây sau bọn họ biến sắc mặt.

Vì Cảnh Ngôn ném Lưu Quang kiếm đâm vào đám đông Ngụy gia vây xem.



Mặc dù khoảng cách xa, uy năng của Lưu Quang kiếm bay tới gần đám đông đã yếu nhiều, nhưng các thành viên Ngụy gia là võ giả bình thường, lại đông người nên không thể né tránh.

- A!

- Ui da!

- Mau tránh ra!

Phập phập phập!

Cùng với tiếng hét thảm là tiếng kiếm bén đâm vào thịt, thành viên Ngụy gia như mứt quả bị Lưu Quang kiếm đâm thủng nhiều thân thể, máu phun ra. Thân kiếm mang theo kiếm quang đáng sợ, người bị kiếm quang quét trúng không chết cũng bị thương.

Một phi kiếm tạo thành hai mươi mấy tử đệ Ngụy gia tử thương.

Thấy cảnh này đám người Ngụy Lâu Hà còn cười được mới lạ, những người này có lẽ không quan trọng bằng Ngụy Lãnh nhưng đều là võ giả Ngụy gia.

Một số người nhóm Niên Lan thấy cảnh này thì bật cười, đứng xem cũng có nguy hiểm.

Cảnh Ngôn ném Lưu Quang kiếm ra xong không đứng yên tại chỗ, hắn nhanh như tia chớp lướt đi để lại tàn ảnh trong không gian.

- Vậy sao? Không có uy hiếp? Ha ha . . . Thiên Không Chi Dực!

Từ khi đến Ngụy gia thì Cảnh Ngôn chưa sử dụng võ học thân pháp Thiên Không Chi Dực, chỉ vì khoảnh khắc này bỗng nhiên bạo phát!

Thi triển võ học Thiên Không Chi Dực khiến tốc độ của Cảnh Ngôn tăng lên cực hạn, chưa đầy một giây đã đến gần Ngụy Chấn Chí.

Ngụy Chấn Chí đâu ngờ Cảnh Ngôn bị thương rồi mà tốc độ mau còn hơn lúc chưa bị thương nhiều như thế. Khi Ngụy Chấn Chí tỉnh táo lại Cảnh Ngôn đã áp sát, con ngươi lão co rút liên tục vung pháp khí muốn đẩy lùi Cảnh Ngôn.

Ngụy Chấn Chí la lên:

- Tiểu tử này muốn làm gì? Cho rằng đến gần là có cơ hội giết ta? Buồn cười! Tiểu súc sinh, ta muốn cho ngươi hoàn toàn tuyệt vọng!

Ngụy Chấn Chí gừng càng già càng cay, lão không cho rằng Cảnh Ngôn có thể đem đến uy hiếp gì cho mình, nhưng vẫn dốc hết sức ngăn cản hắn đến gần. Ngụy Chấn Chí rất ức chế, giết một tiểu tử Tiên Thiên sơ kỳ mười mấy tuổi sao khó quá, điều này đã làm lão rất mất mặt.

Lại một luồng sáng đen lóe lên trong tay Cảnh Ngôn.

Xoẹt!

Vũ khí cực phẩm.

Đoản kiếm này là vũ khí cực phẩm Cảnh Ngôn lấy từ tay sát thủ Ám Dạ, phẩm chất cao hơn Lưu Quang kiếm một bậc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau