Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 206: Tam anh mỗ mỗ

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn trước đó đúng là đáp ứng cho Long Thần Vũ hai phần lợi nhuận của đan lâu nhưng Cảnh Ngôn cũng không nói là từ lợi nhuận của đan lâu sắp xây ở khu phố nam!

Long Thần Vũ, chính là tự mình đa tình thôi!

Huống chi hai bên cũng không có kí hiệp nghị gì, cho dù Long Thần Vũ đi tìm thành chủ phân bua, thành chủ cũng không giải quyết được.

Cú đau này Long Thần Vũ cũng chỉ có thể cắn răng chịu. Long Thần Vũ có không cam lòng cũng không có cách nào.

Lúc này, ánh mắt Long Thần Vũ nhìn về phía Cảnh Ngôn dường như muốn phun lửa.

Những lời Long Thần Vũ nói ban nãy cũng không hoàn toàn dối trá.

Cửa hàng vũ khí ở khu phố nam, chính là cửa hàng mới bị Cảnh Ngôn dỡ bỏ kia đúng là sản nghiệp chủ yếu của Long Thần Vũ ở Đông Lâm thành, giá trị bảy tám vạn linh thạch.

Đối với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ mà nói, bảy tám vạn linh thạch quả thật là một con số phi thường khổng lồ.

Đa số võ giả Tiên Thiên trung kỳ và Tiên Thiên sơ kỳ đều lấy ra không được nhiều linh thạch như thế!

Ngay cả một số trưởng lão của gia tộc có bối cảnh như Cảnh gia chỉ sợ cũng không có nhiều tài nguyên có thể tùy thời chi ra như vậy.

Long Thần Vũ đau lòng là điều đương nhiên.

Trừ cửa hàng vũ khí, tài nguyên trên người Long Thần Vũ có thể đưa ra cộng cả lại cũng chả có bao nhiêu.

Nhưng khiến Long Thần Vũ không thể tiếp thu không phải chuyện mình bị Cảnh Ngôn lừa dối mà là vũ khí các loại cấp độ, phẩm chất tồn kho kia của Long Thần Vũ đều bị Cảnh Thần Tinh lấy hết!

Ban nãy vì quá vui, ích lợi thật lớn sắp đến nên Long Thần Vũ căn bản không quan tâm số vũ khí kia, do đó cũng không có ngăn cản hành động của Võ Thần Tinh.

Bây giờ nhớ lại, Long Thần Vũ thấy tim đau quá!

Độc!

Cảnh Ngôn, thật quá độc ác!

- Cảnh! Ngôn!

Thanh âm Long Thần Vũ đều hơi khàn đi:

- Xem như ngươi lợi hại! Long Thần Vũ ta chấp nhận! Nhưng mà số vũ khí kia của ta ngươi có phải nên trả lại hay không? Cửa hàng đã bị ngươi hủy, số vũ khí ấy ngươi không được động!

Long Thần Vũ nghiến răng ken két, oán hận vô cùng.

Cảnh Ngôn giả ngu:

- Vũ khí? Vũ khí gì?

- Cảnh Ngôn, ngươi đừng có giả ngu! Trong cửa hàng ta có các loại vũ khí phẩm chất, cấp độ khác nhau. Chúng trị giá mấy vạn linh thạch! Ngươi tốt nhất mau trả lại cho ta.

Long Thần Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thiếu chút nữa gục xuống.

Cho tới bây giờ đều là Long Thần Vũ gã chiếm tiện nghi người khác, nhưng lúc này gã lại rơi vào tay Cảnh Ngôn, tổn thất thảm trọng!

- A!

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Ngươi nói số vũ khí đó sao? Những vũ khí ấy bây giờ không còn thuộc về ngươi nữa. Ngươi không quên ban nãy ngươi đã đem toàn bộ cửa hàng cho ta để lấy hai phần lợi nhuận của đan lâu đi?

Cảnh Ngôn lắc đầu.

Những vũ khí ấy Cảnh Ngôn đương nhiên sẽ không dễ gì trả lại cho Long Thần Vũ.

Long Thần Vũ gieo gió gặt bão, không đáng đồng tình.

Cảnh Ngôn khi trước nhượng bộ nhiều như vậy, tình nguyện tốn thêm mấy vạn linh thạch để mua cửa hàng của Long Thần Vũ nhưng Long Thần Vũ lại lòng tham không đáy, lật lọng.

Bây giờ muốn để Cảnh Ngôn đồng tình gã, giỡn hắn sao?

Còn có một nguyên nhân khiến Cảnh Ngôn thêm phẫn hận Long Thần Vũ chính là quan hệ của Long Thần Vũ và Văn gia!

Thế lực đứng sau Triệu gia Cảnh Ngôn hận thấu xương cũng là Văn gia kia!

Cảnh Ngôn thậm chí cảm thấy cái chết của gia gia có quan hệ với Văn gia!

Tổ sức sát thủ Ám Dạ kia từ lúc Cảnh Ngôn quay lại Đông Lâm thành cũng đã tìm hiểu kĩ càng một chút. Nó vô cùng thần bí, dù Triệu gia muốn liên hệ với nó chỉ sợ cũng đều chưa đủ tư cách.



Cho nên thực có thể là Văn gia trợ giúp Triệu gia liên hệ với tổ chức sát thủ đó. Hơn nữa, khả năng ấy còn rất lớn!

Tóm lại, Cảnh Ngôn sẽ không động lòng trắc ẩn gì với Long Thần Vũ cả.

Long Thần Vũ tức muốn nổ phổi, vẻ mặt dữ tợn gầm lên:

- Cảnh Ngôn, ngươi không cần quá phận. Nếu ngươi chọc giận ta, ngươi cũng không tốt được chỗ nào đâu!

Long Thần Vũ hận không thể nhai sống Cảnh Ngôn.

Nơi này có khoảng hàng trăm con mắt đang nhìn, nếu chỉ thiệt một cái cửa hàng Long Thần Vũ còn có thể chịu nhưng bị nhiều võ giả thấy cảnh mình xấu mặt như thế khiến Long Thần Vũ không thể chấp nhận.

Long Thần Vũ vẫn luôn tự xưng mình tới từ Lam Khúc quận thành, tài trí hơn người. Đối với lũ nhà quê ở Đông Lâm thành này Long Thần Vũ khinh thường vô cùng. Long Thần Vũ luôn dùng tư thái nhìn từ cao xuống đối với các võ giả ở Đông Lâm thành.

Bây giờ, Long Thần Vũ đang bị nhục nhã, bị tên nhà quê Đông Lâm thành nhục nhã, cơn tức này Long Thần Vũ nuốt không trôi!

Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn Long Thần Vũ:

- Long Thần Vũ, quá phận chính là ngươi đi? Được rồi, ta không muốn dây dưa với ngươi. Bây giờ ngươi có thể cút đi. Hừ, nếu ngươi tiếp tục kiếm chuyện cũng đừng trách ta đuổi ngươi ra khỏi khu phố nam!

- Cảnh Ngôn!

Long Thần Vũ rống lên:

- Ngươi nhục nhã ta như thế, ta liều mạng với ngươi! A…

Long Thần Vũ rốt cục điên lên.

Long Thần Vũ đã mất đi lí trí. Long Thần Vũ biết thực lực Cảnh Ngôn không phải mình có thể chống được nhưng Long Thần Vũ vẫn xông về phía Cảnh Ngôn, ra tay công kích cực kì hung ác.

- Không biết tự lượng sức mình!

Đối mặt với công kích của Long Thần Vũ, Cảnh Ngôn lật tay, một cỗ nguyên khí hùng hậu xông ra.

Thực lực của Long Thần Vũ so với Triệu Chân Nghiêm mà nói thì thua xa vạn dặm. Long Thần Vũ không thể tạo nên uy hiếp gì với Cảnh Ngôn.

- Bùm!

Sau tiếng nổ, cơ thể Long Thần Vũ dùng tốc độ cực nhanh văng ngược ra ngoài. Miệng Long Thần Vũ phun máu, giống như một con chó chết té rớt trên mặt đất.

Long Thần Vũ bị đánh bay liền thanh tỉnh một chút, gã dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Cảnh Ngôn, phẫn nộ nói:

- Ngươi… Ngươi dám ra tay với ta?

Tóc tai Long Thần Vũ tán loạn tựa như tên điên la hét:

- Ngươi sẽ hối hận! Cảnh Ngôn, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ngươi không biết mình đã trêu vào kẻ ngươi không thể trêu!

Nhìn qua, thật là thê thảm! Nhưng những võ giả vây xem chung quanh lại không một ai dồng tình.

Chuyện từ đầu đến cuối mọi người cũng thấy rõ ràng. Đúng là Long Thần Vũ gieo gió gặt bão. Nếu không phải Long Thần Vũ quá tham lam thì mọi chuyện cũng không phát triển tới bước này.

Đúng lúc này, một tiếng gầm mãnh liệt truyền đến:

- To gan!

- Hử?

Ánh mắt đám người Cảnh Ngôn đều chuyển về phía tiếng gầm kia.

Chỉ thấy một thân ảnh màu xám đang nhanh chóng bay tới.

- Cường giả Đạo Linh cảnh?

Tất cả võ giả nhìn thấy thân ảnh màu xám kia đều rung động.

Bóng người màu xám kia tốc độ nhanh như chớp, một khắc trước còn cách đó mấy trăm trước, lập tức liền tới gần.

Phi hành trên không!

Chỉ có cường giả Đạo Linh cảnh mới có thể ngự không phi hành trong thời gian ngắn mà thôi.

Người tới, rõ ràng là cường giả Đạo Linh cảnh.

- Tam Anh Mỗ Mỗ?

Cảnh Thiên Anh nhìn người tới liền biến sắc.

Bóng người màu xám kia đa số người ở đây có thể không biết nhưng Cảnh Thiên Anh lại quen.

Cường giả Đạo Linh cảnh trong Đông Lâm thành mọi người đều biết có ba người. Đó là thành chủ Hoắc Xuân Dương, hội trưởng hiệp hội Cực Hạn Đối Chiến Đinh Khải Niên cùng với tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên.



Ba người này là cường giả Đạo Linh cảnh mọi người đều biết.

Nhưng cũng là ở mặt ngoài!

Chỉ có một số ít người biết trong Đông Lâm thành còn có một cường giả Đạo Linh cảnh nữa. Vị cường giả này chính là người mặc áo xám trước mặt, Tam Anh Mỗ Mỗ!

Tam Anh Mỗ Mỗ này tính cách quái gở, ít giao tiếp với người khác. Tam Anh Mỗ Mỗ sống trong một căn nhà bình thường ở chỗ hẻo lánh tại Đông Lâm thành, hầu như chưa bao giờ ra khỏi cửa.

Tuy Cảnh Thiên Anh biết sự tồn tại của Cảnh Thiên Anh nhưng cũng không biết lai lịch của đối phương.

Trong ấn tượng của Cảnh Thiên Anh, hình như hai ba mươi năm trước Tam Anh Mỗ Mỗ mới đột nhiên tới định cư ở Đông Lâm thành.

Thân phận, lai lịch người này đều vô cùng thần bí. Cảnh gia lúc trước cũng từng phí công muốn điều tra lai lịch của Tam Anh Mỗ Mỗ nhưng cuối cùng cũng không thành.

Bây giờ, Tam Anh Mỗ Mỗ lại xuất hiện!

Nhìn vẻ mặt Tam Anh Mỗ Mỗ, trong lòng Cảnh Thiên Anh xuất hiện một cảm giác xấu!

Dường như Tam Anh Mỗ Mỗ quen biết với Long Thần Vũ! Hơn nữa Tam Anh Mỗ Mỗ vừa xuất hiện liền gầm hai chữ ‘To gan’!

Tiếng gầm ấy hiển nhiên chỉ việc Cảnh Ngôn đánh bị thương Long Thần Vũ.

Cảnh Thiên Anh đứng bên cạnh Cảnh Ngôn vội khẽ nói:

- Cảnh Ngôn, không tốt rồi!

- Tứ trưởng lão, người này là…

Cảnh Ngôn đương nhiên cũng biết Tam Anh Mỗ Mỗ là cường giả Đạo Linh cảnh. Nhưng mà trước đó Cảnh Ngôn chưa từng gặp qua Tam Anh Mỗ Mỗ, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua.

Trong Đông Lâm thành từ khi nào lại xuất hiện một cường giả Đạo Linh cảnh như thế?

- Một chốc cũng không nói rõ hết được!

Cảnh Thiên Anh lắc đầu nói:

- Nhưng mà nhìn qua thì chúng ta gặp phiền phức rồi. Tam Anh Mỗ Mỗ này không phải bình thường. Ngay cả thành chủ đại nhân gặp bà ta cũng vô cùng nhân nhượng. Ta từng nghe một chuyện, có lần thành chủ đại nhân và Tam Anh Mỗ Mỗ xảy ra một chút mâu thuẫn, cuối cùng thành chủ đại nhân lại giải thích với bà ta!

Thành chủ đều phải thỏa hiệp?

- Cái gì?

Nghe Cảnh Thiên Anh nói vậy sắc mặt Cảnh Ngôn cũng hơi đổi, thật sự chấn động:

- Tứ trưởng lão, Tam Anh Mỗ Mỗ này chẳng lẽ còn mạnh hơn thành chủ sao?

Ánh mắt Cảnh Thiên Anh lấp lóe nói:

- Chuyện này… Thực lực Tam Anh Mỗ Mỗ chắc không mạnh bằng thành chủ. Nhưng Tam Anh Mỗ Mỗ là đan sư, hơn nữa còn là đan sư vô cùng lợi hại.



- Bà ngoại…

Long Thần Vũ thấy Tam Anh Mỗ Mỗ xuất hiện lập tức phấn chấn. Tuy sắc mặt Long Thần Vũ còn hơi tái nhưng cũng dễ nhìn hơn ban nãy.

Long Thần Vũ được Lý Nhị nâng dậy, vẻ mặt ủy khuất, gọi Tam Anh Mỗ Mỗ một tiếng. Nhưng Long Thần Vũ cũng không tiến lên, dường như bản thân Long Thần Vũ cũng rất sợ Tam Anh Mỗ Mỗ này.

Long Thần Vũ vừa mở miệng đám người Cảnh Ngôn liền xác định Tam Anh Mỗ Mỗ và Long Thần Vũ có quen biết, hơn nữa quan hệ còn không hề tầm thường.

Tam Anh Mỗ Mỗ trừng Long Thần Vũ một cái, mở miệng mắng một câu:

- Thứ vô dụng!

Long Thần Vũ nhanh chóng cúi đầu, không dám phản bác gì.

Tam Anh Mỗ Mỗ xoay người, quét mắt về phía Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn chỉ thấy ánh mắt Tam Anh Mỗ Mỗ như một thanh đao nhọn muốn đâm thủng cơ thể mình.

Tam Anh Mỗ Mỗ này nhìn qua đã rất già, tuổi chỉ sợ còn lớn hơn Cảnh Xuân Vũ rất nhiều nhưng ánh mắt bà ta lại vô cùng sắc bén, khiến người ta không dám đối diện.

Chính là bị liếc một cái cũng đều thấy áp lực cực lớn.

- Tiểu tử, ngươi dám làm Vũ Nhi của ta bị thương! Lá gan của ngươi cũng quá lớn!

Thanh âm Tam Anh Mỗ Mỗ tương đối trầm thấp nhưng lại có một lực lượng khiến tim người ta đập thình thịch, giống như bị lửa thiêu.

Nghe thì không có lực gì nhưng lại cất giấu lực lượng đáng sợ khiến người ta không dám dễ dàng động chạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau