Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 211: Cảnh thanh nham rung động

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Thanh Nham đương nhiên sẽ không có cái nhìn gì, trong lòng gã rất cảm kích Cảnh Ngôn.

Nếu không nhờ Cảnh Ngôn thì bây giờ phụ thân của gã còn ở trong cửa hàng nhỏ hẻo lánh trong chợ khu tây. Lúc phụ thân gã bị quản sự của Quản Lý Xử ăn hiếp, nếu không nhờ Cảnh Ngôn thì phụ thân gã đã bị đuổi ra chợ khu tây. Nên Cảnh Thanh Nham rất cảm kích Cảnh Ngôn.

Nhưng cảm kích là một chuyện, Cảnh Thanh Nham lo mình có thể đi bao xa trên con đường dược tề, hai việc này không có mâu thuẫn.

Cảnh Thanh Nham cuồng nhiệt yêu phối chế dược tề, yêu sâu tận xương.

Cảnh Thanh Nham bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, lắc đầu lẩm bẩm:

- Ài, đi một bước tính một bước đi. Thật sự không được thì ta giúp Cảnh Ngôn vài năm rồi trở lại.

Tầng bốn Huy Hoàng đan lâu.

Cảnh Thanh Nham thấy Cảnh Ngôn, cố nặn nụ cười khó xem như mếu:

- Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn đứng dậy nhiệt tình chào:

- Thanh Nham ca!

Từ nhỏ Cảnh Ngôn đã chơi thân với Cảnh Thanh Nham, lúc nhỏ hai người thường chơi đùa. Khi đó Cảnh Thanh Nham luôn quan tâm chăm sóc Cảnh Ngôn, trong trí nhớ thuở nhỏ của hắn bạn thân nhất là Cảnh Thanh Nham và Cảnh Tử Kỳ.

Hai người trò chuyện một lúc sau Cảnh Ngôn trở lại chuyện chính

- Thanh Nham ca bây giờ là dược tề sư cấp thấp đúng không?

Thời gian của hắn đang rất eo hẹp, như Cảnh Thanh Nham suy nghĩ lúc đi đến đây, Cảnh Ngôn cần chủ yếu đặt tin lực vào việc tu luyện Võ Đạo. Cảnh Ngôn tuy đã đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ nhưng thực lực còn kém xa, mục tiêu ban đầu của hắn là Đạo Linh cảnh. Khi nào bước vào Đạo Linh cảnh mới có thể ngay mặt đối kháng lại uy hiếp đến từ Triệu gia, mới có hy vọng báo thù cho gia gia.

Cảnh Thanh Nham gật đầu nói:

- Đúng vậy! Tuy ta vào nghề đã mười năm nhưng thiên phú bình thường, đến nay vẫn là dược tề sư sơ kỳ.

Cảnh Thanh Nham cũng rất bất đắc dĩ, nhưng gã trở thành dược tề sư sơ cấp đã có thiên phú rất khá. Cảnh Thanh Nham không được chỉ điểm có hệ thống, hầu như tự mình lần mò, sau khi đến dược tề sư sơ cấp gã mới có tư cách giao lưu với dược tề sư khác, trưởng thành một chút trong việc phối chế dược tề.

Đây là vì sao Cảnh Thanh Nham không muốn về Đông Lâm thành.

Cảnh Ngôn nói thẳng:

- Chúng ta lên lầu năm đi, lầu năm là căn cứ phối chế dược tề của đan lâu, ở đó tiện giao lưu.

Cảnh Thanh Nham nhìn Cảnh Ngôn, xem ý đồ của hắn hình như muốn dạy gã tự làm dược tề. Cảnh Thanh Nham thầm cười khổ, gã không tin Cảnh Ngôn có nghiên cứu gì về phối chế dược tề.

Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thanh Nham lộ ra nét mặt liền biết suy nghĩ trong óc gã, hắn cười hỏi:

- Thanh Nham ca, làm sao vậy? Thanh Nham ca cảm thấy ta là gà mờ trong dược tề?

Cảnh Thanh Nham vội chối:

- Không phải...

Nhưng mặt Cảnh Thanh Nham cứng nhắc, đồ ngốc đều nhìn ra gã nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Thanh Nham ca là dược tề sư sơ cấp, vào nghề mười năm, Thần Tinh thúc thúc nói cơ sở phối chế dược tề của ca vô cùng vững chắc. Vậy Thanh Nham ca nhìn xem phẩm chất bình dược tề này thế nào đi.



Cảnh Ngôn lấy ra một bình dược tề trị thương cấp thấp.

Đây là Cảnh Ngôn tự làm ra dược tề trị thương, tuy là cấp thấp nhưng công hiệu bằng dược tề trị thương trung cấp ngoài chợ.

Cảnh Thanh Nham nhận lấy dược tề Cảnh Ngôn đưa qua:

- A!

Cảnh Thanh Nham mở nắp bình ra, mùi thoang thoảng bay ra.

Ánh mắt Cảnh Thanh Nham thay đổi:

- A?

Cơ sở của Cảnh Thanh Nham đúng là rất vững chắc, mới ngửi mùi gã đã cảm giác dược tề hơi khác biệt. Mùi này đúng là dược tề trị thương cấp thấp, chắc chắn, nhưng bên trong có gì không giống bình thường.

Biểu tình của Cảnh Thanh Nham nghiêm túc nhiều hơn, gã nghiêm túc quan sát bình dược tề trị thương cấp thấp, dần dà sắc mặt ửng đó. Sau cùng Cảnh Thanh Nham đổ một ít dược tề ra nếm bằng lưỡi.

Cảnh Thanh Nham lẩm bẩm:

- Sao có thể như vậy? Điều này sao có thể?

Cảnh Thanh Nham cực kỳ giật mình, vẻ mặt không tin được.

Cảnh Thanh Nham giật mình là phải, gã vào nghề mười năm, tuy chỉ là dược tề sư sơ cấp nhưng gặp qua nhiều dược tề đếm không xuể. Cảnh Thanh Nham tin chưa từng thấy dược tề trị thương cấp thấp nào phẩm chất cao như vậy. Những đan sư cao cao tại thượng vô cùng tôn quý có thể nào phối chế ra dược tề phẩm chất cao vậy không? Đáp án là hầu như không thể. Ít nhất đan sư bình thường tuyệt đối không phối chế ra dược tề trị thương cấp thấp phẩm chất như vậy.

Vẻ mặt Cảnh Thanh Nham lúng túng nhìn Cảnh Ngôn:

- Đây là cấp thấp?

Cảnh Ngôn cười nói:

- Đúng rồi, là dược tề trị thương cấp thấp. Giờ Thanh Nham ca nên tin ta có nghiên cứu dược tề đi?

Cảnh Thanh Nham vẫn không kết hợp người điều phối bình dược tề trị thương cấp thấp và Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, là ai phối chế dược tề này? Ngươi quen người đó sao?

Sự thật luôn khó tin.

Cảnh Ngôn xòe tay:

- Chẳng phải người phối chế dược tề đang đứng trước mặt Thanh Nham ca sao?

Phản ứng của Cảnh Thanh Nham thật chậm nhịp!

Cảnh Thanh Nham nghe Cảnh Ngôn nói thì ngẩn ngơ:

- Cái gì?

Qua mấy giây Cảnh Thanh Nham mới nhảy cẫng lên, máu dồn lên não, mặt đỏ rần, xoe tròn mắt.

Bình dược tề này là Cảnh Ngôn làm ra? Thật sự do Cảnh Ngôn phối chế? Thật không?

Cảnh Ngôn không nên nói dối đi? Với địa vị hiện giờ của hắn sao có thể há mồm nói bậy? Hơn nữa nói dối với Cảnh Thanh Nham không có ý nghĩa gì.

Cảnh Ngôn ngoắc:

- Thanh Nham ca, đi đi, lên lầu năm.



Lầu năm, căn cứ phối chế dược tề, nơi này đã chuẩn bị các loại dụng cụ điều chế, cực kỳ tinh trí, giá rất mắc. Riêng mua những dụng cụ này đã hao phí hai ngàn khối linh thạch, xưởng phối chế dược tề của những gia tộc lớn lắp đặt giống thế này là cùng.

Vào đây rồi Cảnh Ngôn lấy ra một đống các loại linh thảo cấp thấp trong tu di giới chỉ.

Cảnh Ngôn nghiêm túc nói với Cảnh Thanh Nham:

- Thanh Nham ca, giờ ta biểu thị kỹ càng các bước phối chế dược tề trị thương cấp thấp, ca phải nghiêm túc ghi nhớ, nhớ kỹ từng chi tiết.

Cảnh Thanh Nham kích động gật đầu như gà mổ thóc.

Đến lúc này nỗi lòng Cảnh Thanh Nham còn dao động mạnh. Mười năm qua Cảnh Thanh Nham từng giây từng phút muốn tìm dược tề sư xuất sắc chỉ dạy cho mình, nhưng giấc mơ mãi không thành hiện thực. Giờ Cảnh Thanh Nham chờ đến cơ hội tha thiết ước mơ, sao có thể bỏ qua?

Nếu bình dược tề đó thật sự là Cảnh Ngôn phối chế ra tức là hắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực trong phối chế dược tề. Dù Cảnh Ngôn không nhắc nhở Cảnh Thanh Nham cũng sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào động tác của hắn.

Phối chế dược tề cấp thấp khá đơn giản, đặc biệt đối với Cảnh Ngôn, hắn không cần tốn nhiều công sức, nhắm mắt cũng có thể cùng lúc phối chế ra mười phần dược tề.

Chỉ mất mười mấy giây đã phối chế xong một phần dược tề cấp thấp, đây còn là vì Cảnh Ngôn cố ý giảm chậm tốc độ.

Phối chế xong Cảnh Ngôn nhìn sang Cảnh Thanh Nham:

- Nhớ kỹ chưa?

Cảnh Thanh Nham gật đầu nói:

- Nhớ rồi.

Thật ra bước đi phối chế dược tề cấp thấp giống nhau, khác biệt không lớn Cảnh Thanh Nham đã phối chế không biết bao nhiêu lần, thuộc nằm lòng từng chi tiết phối chế dược tề. Cảnh Thanh Nham phát hiện Cảnh Ngôn phối chế dược tề trị thương cấp thấp không khác mấy với bước đi gã tự làm, nhưng hơi khác một số chi tiết nhỏ.

Ví dụ thứ tự lấy ra linh thảo hơi khác.

Cảnh Ngôn nhường chỗ cho Cảnh Thanh Nham làm thử:

- Thanh Nham ca thử xem.

Cảnh Ngôn thấy tay Cảnh Thanh Nham hơi run, biết gã rất căng thẳng nên nói:

- Đừng căng thẳng quá, thất bại cũng không sao, chỉ là một ít linh thảo rẻ mạt.

Linh thảo phối chế dược tề cấp thấp đúng là rẻ rề.

Một bình dược tề trị thương cấp thấp phẩm chất bình thường giá thị thường có một khối linh thạch, vậy thì tài liệu dùng để làm ra dược tề cao bao nhiêu?

Cảnh Thanh Nham hít sâu để nỗi lòng dần bình ổn lại, bắt đầu phối chế dược tề.

Cảnh Ngôn nhìn động tác của Cảnh Thanh Nham, thầm gật gù.

Khi Cảnh Thanh Nham cầm tài liệu thì như hoàn toàn thay đổi thành người khác, tinh khí thần đổi khác. Cảnh Thanh Nham yêu thích phối chế dược tề từ tận đáy lòng.

Cảnh Thanh Nham tập trung toàn bộ tinh thần vào phối chế dược tề, gã vừa điều phối vừa nhớ lại động tác vừa rồi của Cảnh Ngôn.

Rất nhanh phối chế dược tề hoàn thành.

Cảnh Ngôn tới gần nghiệm chứng phẩm chất dược tề, gật đầu. Thiên phú của Cảnh Thanh Nham có lẽ không quá xuất sắc nhưng sự nghiêm túc của gã hiếm ai bằng, cơ sở của gã cứng hơn dược tề sư bình thường nhiều.

Làm ra phần dược tề này phẩm chất còn kém nhiều nhưng đã tốt hơn mớ dược tề trong chợ, Cảnh Ngôn khá vừa lòng, thầm thở phào.

Nói thật thì Cảnh Ngôn rất muốn bồi dưỡng Cảnh Thanh Nham, nhưng nếu gã không có triển vọng hắn không thể nào đặt trách nhiệm nặng lên vai gã. Nếu Cảnh Thanh Nham không đủ chuẩn vậy Cảnh Ngôn đành để gã làm dược tề sư bình thường trong đan lâu. Giờ Cảnh Thanh Nham đã đến yêu cầu của Cảnh Ngôn, đáng giá bồi dưỡng.

Cảnh Ngôn cười nói với Cảnh Thanh Nham:

- Thanh Nham ca luyện tập thêm đi, ngày mai ta sẽ đến dạy ca phối chế dược tề trị thương trung cấp. Tài liệu nơi này tùy Thanh Nham sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau