Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 235: Đối chọi

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm Cao đan sư.

Nếu người này là Cao Triệu Hải sư phụ của Thương Ngọc, không biết có nghe qua hắn chưa.

Phỏng chừng Thương Ngọc bị mất mặt trong Đông Lâm thành cũng xấu hổ nhắc tới chuyện này với sư phụ, huống chi khi đó Lưu Văn phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư có mặt, Thương Ngọc rất sợ Lưu Văn, nếu không đã chẳng bồi thường Cảnh Ngôn hai mươi vạn linh thạch hòng xóa bỏ chuyện này.

Cao đan sư vuốt râu, híp mắt trầm ngâm nói:

- Nếu dùng Thần U Đan có nắm chắc năm phần, nhưng thất bại thì phu nhân có lẽ chết tại chỗ.

Nắm chắc năm phần?

Cảnh Ngôn nghe lời này càng thấy buồn cười. Cảnh Ngôn nghe Mộ Vân Phỉ nói mẫu thân nàng đã nguy hiểm trong sớm tối, vụ tuyền cực kỳ không ổn định, tùy thời gặp nguy hiểm. Trong tình huống này dùng Thần U Đan mà Cao đan sư nói là nắm chắc năm mươi phần trăm?

Thật nực cười!

Đừng nói trong tình huống không tốt, dù là vụ tuyền còn hơi ổn định, dùng Thần U Đan mở rộng vụ tuyền qua đó ổn định nguyên khí thì hy vọng cùng lắm mười phần trăm.

Cao đan sư có ý gì? Nếu không phải biết đây là đan sư, thành viên của Hiệp Hội Đan Sư, tổng quản Mộ Liên Thiên hình như rất quen thuộc thì Cảnh Ngôn cảm thấy tên này là kẻ lừa gạt.

Một đan sư khác ngồi bên cạnh Cao đan sư hơi cau mày, nhưng không lên tiếng.

Mộ Liên Thiên nhìn đan sư ở bên cạnh Cao đan sư, hỏi:

- Vương Ba đan sư thấy sao?

Vương Ba đan sư nghe Mộ Liên Thiên hỏi mới lên tiếng:

- Cao đan sư hiểu biết Thần U Đan sâu sắc hơn ta nhiều, nên Cao đan sư có quyền lên tiếng hơn. Nhưng nếu dùng Thần U Đan thì Mộ tổng quản phải chuẩn bị tâm lý.

Vương Ba đan sư nói khéo nhưng cũng vạch rõ Thần U Đan rất hung hiểm.

Mặt Mộ Liên Thiên không có nhiều biểu tình, gật nhẹ đầu bất đắc dĩ nói:

- Xem ra chỉ có cách này.

Cao đan sư nói:

- Mộ tổng quản, đa số tài liệu của Thần U Đan có thể tìm trong Lam Khúc quận thành, nhưng có một loại linh thảo tên Xà Hồn Thảo hơi hiếm thấy, e rằng khó kiếm.

Cơ mặt Mộ Liên Thiên cứng lại, sốt ruột hỏi Cao đan sư:

- Vậy có cách gì tìm được Xà Hồn Thảo không?

Cao đan sư ung dung nói với Mộ Liên Thiên:

- Mộ tổng quản khoan gấp, ta có quen một vị đan sư, có lẽ trong tay y có loại linh thảo Xà Hồn Thảo. Nhưng đan sư thích đi lại một mình, tính cách kỳ lạ không đăng ký trong Hiệp Hội Đan Sư. Dù ta tìm y hỗ trợ cũng phải thanh toán cái giá rất đắt.



Biểu tình Mộ Liên Thiên nghiêm túc nói:

- Nếu có thể cứu nội nhân dù phải trả giá lớn cỡ nào cũng không tiếc.

Mười mấy năm qua Mộ Liên Thiên từng giây từng phút muốn giải quyết vấn đề vụ tuyền cho thê tử, gã đã phải trả giá cao khó thể tưởng tượng. Nhưng mấy năm nay không cách nào giải quyết hoàn toàn vấn đề vụ tuyền, dù là đan sư xuất sắc nhất Hiệp Hội Đan Sư cũng chỉ vẻn vẹn tạm thời ổn định vụ tuyền. Giờ vấn đề nghiêm trọng hơn, dùng cách cũ khó ổn định vụ tuyền được nữa.

Nên Cao đan sư nói sử dụng Thần U Đan chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm Mộ Liên Thiên vẫn muốn mạo hiểm thử một lần. Thử thì ít ra có năm mươi phần trăm hy vọng, nếu không thử thê tử của gã tùy thời nguy hiểm mạng sống.

Cảnh Ngôn cau mày, hắn không nhịn được nữa:

- Mộ tổng quản, ta có thể nói một câu không?

Nếu làm theo cách Cao đan sư sử dụng Thần U Đan thì mẫu thân của Mộ Vân Phỉ có lẽ sẽ chết thật. Cảnh Ngôn cảm thấy Cao đan sư có ý đồ riêng, gã nhắc đến Xà Hồn Thảo thì hắn cũng biết. Xà Hồn Thảo đúng là hiếm thấy nhưng không đến mức như Cao đan sư nói phải trả giá cực đắt mới tìm được.

Chỉ cần tốn chút thời gian là tìm được Xà Hồn Thảo, hơn nữa ít khi sử dụng linh thảo này, chỉ trong vài loại đan dược là cần dùng nó. Đan dược quan trọng nhất cần dùng Xà Hồn Thảo là Thần U Đan, nhưng không nhiều võ giả sử dụng Thần U Đan. Hễ còn chút lòng tin vào Võ Đạo của mình thì sẽ không nhờ vào Thần U Đan mở rộng không gian vụ tuyền. Nên lượng tiêu hao Xà Hồn Thảo không lớn, giá trị của nó không quá cao.

Khả năng lớn nhất là Cao đan sư muốn lợi dụng Mộ Liên Thiên cần gấp, kiếm lợi lớn. Nếu Cảnh Ngôn không chen ngang chân thì Cao đan sư sẽ thành công.

Mộ Liên Thiên lại nhìn hướng Cảnh Ngôn:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Cao đan sư, Vương Ba đan sư cùng nhìn theo.

Cao đan sư cau mày, mắt lóe tia sáng bực mình rõ rệt, không thèm giấu.

Cảnh Ngôn trầm giọng nói:

- Mộ tổng quản, ta muốn nói nếu phu nhân thật sự dùng Thần U Đan trị liệu thì khả năng sống sót không đến năm phần. Tuy ta chưa gặp phu nhân nhưng nếu thật sự là vụ tuyền sắp tan vỡ thì ta dám chắc phu nhân dùng Thần U Đan khả năng sống sót nhiều nhất là mười phần.

Con ngươi Mộ Liên Thiên co rút:

- Ngươi nói cái gì?

Cao đan sư rít lên, mắt lóe tia sáng sắc bén:

- Tiểu tử thối từ đâu đến nói bậy bạ! Mộ tổng quản hãy mau đuổi tiểu tử này đi!

Cảnh Ngôn liếc Cao đan sư:

- Mộ tổng quản, ta nói thật, nếu Mộ tổng quản không tin thì ta không có cách nào. Nhưng ta vẫn muốn khuyên bảo một câu, ta không rõ tài nghệ đan đạo của Cao đan sư này thế nào, nhưng hắn nói sử dụng Thần U Đan có thể cho phu nhân sống sót năm phần tuyệt đối có vấn đề!

Mộ Liên Thiên không giận, híp mắt nhìn Cảnh Ngôn:

- Không lẽ ngươi cũng biết Thần U Đan?

Cảnh Ngôn cười nói:

- Đúng là ta biết Thần U Đan, nó là một loại đan dược tứ giai, loại đan dược ít người biết. Sử dụng nó giúp võ giả mở rộng không gian vụ tuyền, tăng cao thực lực thêm một bậc. Dược hiệu của Thần U Đan cực kỳ bá đạo, khi mở rộng không gian vụ tuyền cũng tạo tổn thương khó chữa khỏi cho vụ tuyền.

Con ngươi Cao đan sư co rút:

- A?



Cao đan sư không ngờ tiểu bối trẻ tuổi này thật sự biết Thần U Đan, vừa rồi gã không nói tỉ mỉ về Thần U Đan nhưng thanh niên này kể ra đại khái. Không lẽ tiểu tử này thật sự biết đan dược? Nhưng xem tuổi của hắn mưới mười mấy, sao có thể hiểu nhiều về đan dược?

Nói tiểu tử này là đan sư thì Cao đan sư tuyệt đối không tin. Đan sư mười mấy tuổi? Đúng là buồn cười, không thể nào, ít nhất gã chưa từng nghe trong địa vực Lam Khúc quận thành xuất hiện đan sư mười mấy tuổi.

Mộ Liên Thiên thấy sắc mặt Cao đan sư thay đổi, gã biết thanh niên tên Cảnh Ngôn nói sơ về Thần U Đan là thật, không thì Cao đan sư đã chỉ ra sai lầm ngay.

Mắt Mộ Vân Phỉ sáng rực nhìn Cảnh Ngôn.

Tuy là Mộ Vân Phỉ mang Cảnh Ngôn về, nhưng trước kia nàng không quen hắn, không hiểu biết về hắn. Mộ Vân Phỉ mang Cảnh Ngôn về chỉ vì ôm chút hy vọng, giờ xem ra hắn không phải loại người khoác lác nói xác, ít nhất hắn hiểu biết đan dược.

Thần U Đan là đan dược hiếm gặp, nàng bình thường ít nghe nói về đan dược này. Với tuổi như Cảnh Ngôn nếu không hiểu về đan đạo không thể nào nói ra công hiệu của Thần U Đan.

Lòng Mộ Vân Phỉ dâng lên càng nhiều hy vọng, lên tiếng:

- Phụ thân hãy để Cảnh Ngôn xem cho mẫu thân đi!

Mộ Liên Thiên hỏi Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, ngươi nói Thần U Đan không phải lựa chọn tốt, vậy ngươi có cách càng tốt ổn định vụ tuyền sao?

Cảnh Ngôn nhíu mày nói:

- Mộ tổng quản, giờ ta còn chưa gặp phu nhân, sao có thể xác định? Ta không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng ta có thể nói tuyệt đối không thể dùng Thần U Đan.

Giọng Cao đan sư lạnh lùng hỏi:

- Mộ tổng quản không lẽ thật sự tin tưởng tiểu tử này?

Mộ Liên Thiên nhìn Cao đan sư, cười nói:

- Cao đan sư đừng hiểu lầm, ta rất tin tưởng năng lực của Cao đan sư và Vương Ba đan sư. Nhưng thêm một người là thêm phần sức mạnh, để tiểu hữu Cảnh Ngôn nhìn xem không phải việc xấu.

Cao đan sư bực bội nói:

- Làm vậy chỉ lãng phí thời gian, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi? Sao có cách tốt? Đây là vấn đề vụ tuyền, không phải đơn giản dùng chút dược tề là có tác dụng.

Mộ Liên Thiên rất kính trọng hai đan sư nhưng Cao đan sư nghe hiểu Mộ Liên Thiên sinh ra chút hy vọng vào tiểu tử tên Cảnh Ngôn. Đây là sự nhục nhã cho gã, nếu không phải ở trước mặt Mộ Liên Thiên, tổng quản Quận Vương phủ thì gã đã tức giận phất tay áo bỏ đi.

Khí thế Cảnh Ngôn trầm xuống:

- Cao đan sư, ta biết ngươi là đan sư Hiệp Hội Đan Sư, thân phận cao quý. Nhưng xin tự trọng, đừng cứ nhằm vào ta mãi.

Cao đan sư trừng Cảnh Ngôn:

- Nhằm vào ngươi? Ha ha, tiểu tử, ngươi xem mình quá cao. Ta đường đường là đan sư tứ giai, có danh hiệu Tiểu Đan Vương mà nhằm vào tiểu tử chưa dứt sữa nhà ngươi? Buồn cười!

Cảnh Ngôn cười nói:

- Nếu Cao đan sư không nhằm vào ta vậy tại sao ba phen bốn lượt chửi rủa ta? Cao đan sư biết gì về ta? Làm sao khẳng định ta không có cách nào? Lòng dạ Cao đan sư hơi hẹp hòi.

Khí thế Cao đan sư trầm xuống, mắt lấp lóe tia sáng độc ác. Gã bị con nít ranh cắn trả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau